Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 1299: Thực tiễn !

Thùng thùng ! Mộ cổ thần chung từ Chung Cổ Lâu vang lên, chưa qua tháng Giêng, Vân An từ từ trở nên náo nhiệt.
Trong Minh Ngọc Lâu, Đông Phương Ly Nhân đang nghỉ ngơi, phác thảo bức họa trên sân thượng, ngắm nhìn đường phố muôn hình muôn vẻ, tìm kiếm linh cảm vẽ tranh.
Nhưng bất luận ấp ủ điều gì, trong đầu đều là hình ảnh một người một chim đi qua Hắc Nha, thanh đao đặt trên cổ Vương Xích Hổ.
Đông Phương Ly Nhân không tin vừa gặp đã yêu, nhưng đến bây giờ cũng không hiểu rõ lúc ấy tại sao nàng muốn để biểu ca Vương Xích Hổ chạy trên đường ngăn cản một giang hồ hiệp khách.
Nói là tuyển chọn Hoàng Hậu cho tỷ tỷ, cuối cùng sao lại thành vụng trộm tư tàng, chẳng lẽ lần đầu tiên nhìn thấy sắc phôi đó liền xuân tâm manh động, suy nghĩ miên man như thế, cũng không biết trải qua bao lâu, bức tranh vừa vẽ được một nửa bỗng nhiên nhìn thấy Vương Xích Hổ ruổi ngựa từ trên đường chạy đến, cũng không biết học ai, mặc áo choàng đen, sau thắt lưng còn đeo quan đao, nếu không phải thấp hơn lại còn béo, rất dễ khiến người ta nhìn lầm.
Đông Phương Ly Nhân thấy vậy ánh mắt lạnh lùng, đang muốn để thị nữ gọi Vương Xích Hổ đến giáo huấn một chầu, nhìn thấy Vương Xích Hổ trực tiếp dừng ngựa bên ngoài Hắc Nha sau đó khoác áo choàng bước nhanh đến Minh Ngọc Lâu phía sau, xa xa bắt đầu la lên:
"Điện hạ, mau xuống đây, Dạ lão đệ trở về rồi."
"Hả?"
Đông Phương Ly Nhân nghe vậy, vẻ mặt uy nghiêm lạnh lẽo thu liễm lại, biến thành kinh hỉ như nữ nhi gia, xoay người nhảy lên, điểm nhẹ trên mái vòm đáp xuống tường rào Hắc Nha.
Có lẽ là phát hiện bản thân đang vội vã hoang mang rối loạn dễ khiến người ta chê cười, sau khi hạ xuống, Đông Phương Ly Nhân lại bày ra khí khái vương gia nên có, một tay đặt sau lưng lạnh lùng đáp:
"Trở về thì trở về, hô to gọi nhỏ cái gì? Với cả áo choàng này là chuyện gì xảy ra?"
Vương Xích Hổ bước nhanh đến dưới tường vây, biểu cảm hơi vô tội:
"Đây là tẩu tử muội làm, hiện ở kinh thành đều bán áo choàng đen Thủy Vân Cẩm, ta có thể choàng lên người đã tính nhân long phượng, bằng không điện hạ đi Ngô Đồng Nhai xem xem, đó mới gọi là một đám vớ va vớ vẩn..."
Đông Phương Ly Nhân biết Dạ Kinh Đường thanh danh lên cao, sau đó người bắt chước hoá trang rất nhiều, nhưng có tư cách đi tới trước mặt nàng không có mấy người, lúc đầu nàng hồi tưởng dáng vẻ của Dạ Kinh Đường, đột nhiên trông thấy Vương Xích Hổ thân rộng thể mập mặc thành như vậy, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy không vừa mắt.
Nghe thấy là tẩu tử làm cho, Đông Phương Ly Nhân cũng không tiện nhiều lời nữa, chỉ cau mày nói:
"Nha môn trọng địa, vội vã hoang mang rối loạn, vận thường phục ra vào còn ra thể thống gì? Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Dạ Kinh Đường đến đâu rồi?"
Vương Xích Hổ đưa tay ra hiệu bên ngoài:
"Vừa mới tiến vào thành, chắc sẽ lập tức tới ngay, ta sao? Điện hạ?"
Vương Xích Hổ còn chưa dứt lời đã thấy trên tường rào, Tĩnh Vương phi thân lên trực tiếp bước ra ngoài Hắc Nha, không kịp chờ đợi thẳng đến ngoài thành.
Lộc cộc lộc cộc...
Chạy nhanh một đoạn đường dài, liệt mã than hồng đến ven bờ Thanh Giang quen thuộc, tốc độ dần chậm lại.
Dạ Kinh Đường ngồi trên lưng ngựa, trên thân có thêm một kiện áo choàng, Ngọc Hổ dựa vào trong ngực, Chim Chim từ trong bọc hành lý bên hông ngựa dò đầu ra nhìn mặt trời lặn "Chít chít chít chít", hẳn là thầm nói ! mặt trời chiều ngả về Tây, đoạn trường điểu tại thiên nhai...
Từ Giang Châu trở về Vân An phải đi qua Ô Châu và Trạch Châu, một đường thẳng về hướng Tây Bắc, vì thế chắc chắn càng chạy càng lạnh, lúc rời đi Giang Châu Thành đã có mấy phần xuân ý, tới được Vân An Thành, ngoài đồng ruộng còn có thể thấy tuyết trắng chưa tan.
Bởi vì thời gian gấp gáp, mấy ngày nay Dạ Kinh Đường đều là ngày đêm phi ngựa, chỉ dừng ở dịch trạm nghỉ ngơi mấy canh giờ, ăn chút cơm rau dưa rửa mặt sau đó lại xuất phát tiếp, trên đường đi cũng không phát sinh chuyện gì đáng nhắc tới.
Mặc dù đường sá xa xôi nhưng Yên Chi Hổ đúng là thần câu, bôn ba liên tục ba bốn ngày, lúc này chậm rãi chạy vẫn thư giãn thích ý tựa như không bị bức đến cực hạn, nếu không phải Dạ Kinh Đường đau lòng ngựa, sợ chạy chết, chỉ e còn có thể nhanh nữa.
Thấy hình dáng Vân An Thành gần ngay trước mắt, Dạ Kinh Đường cúi đầu nhìn về trong ngực, nhẹ giọng nói:
"Ngọc Hổ?"
Bên cạnh, Nữ Đế tựa ở ngực, lông mi khẽ nhúc nhích sau đó mở mắt ra, nhìn về phía cổng thành, đáy mắt mang theo ba phần buồn ngủ, hiển nhiên bôn ba đường dài vẫn có chút mỏi mệt.
"Đến rồi?"
"Ừm, đến rồi."
"A !"
Nữ Đế trở lại nơi lớn lên từ thuở nhỏ, cũng không quá cao hứng, dù sao trở về chính là ngày qua ngày vào triều phê tấu, bị cuốn vào quyền mưu thế cục, nhìn làm việc bận rộn nhưng hết sức trống rỗng, mà hoàn toàn không nhìn thấy hồi kết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận