Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 480: Thật Lớn

"Chít chít!"
Sáng sớm hôm qua Chim Chim cũng đã gặp được vị tiên tử này chạy khỏi giường của Đường Đường, kết quả lại té một cái bên ngoài cửa sổ, đôi mắt không khỏi sáng lên, vốn muốn tìm cơ hội đi cọ cơm một cái, nhưng nhìn lại thì thấy không đúng.
Bên cạnh khe núi, Tuyền Cơ Chân Nhân ngửa đầu uống Liệt Nữ Sầu, dáng vẻ thanh thoát như tiên, nhìn qua thấy giống như tiên tử được rừng núi nuôi dưỡng.
Mà cách chỗ Tuyền Cơ Chân Nhân ngồi không xa, là một bóng người mặc áo đen, bị trói gô ngồi trên tảng đá, khăn đen che mặt chỉ lộ ra một đôi mắt, tức giận nói:
"Yêu nữ, ta đã nói cùng ngươi biết bao nhiêu lần, ta không có Minh Long Đồ, mà ngươi năm lần bảy lượt không nói lý đánh lén ta."
Tuyền Cơ Chân Nhân buông hồ lô rượu xuống, đưa cho người áo đen:
"Uống không?"
Người áo đen trừng mắt quay đầu đi:
"Ta không có thời gian nói mò với yêu nữ nhà ngươi, hai ngày này ta có chuyện quan trọng, ngươi để cho ta đi làm xong xuôi mọi chuyện, sau đó ta nói tin tức của Minh Long Đồ cho ngươi, nếu người vẫn muốn chết cũng dây dưa, ta sẽ làm hỏng chuyện..."
Tuyền Cơ Chân Nhân đi đến trước mặt nàng ngồi xuống, muốn kéo khăn che mặt của người áo đen xuống, lại bị trừng mắt hung dữ, đành thôi, hỏi:
"Trên tay của Ô Vương không có Minh Long Đồ, người chạy ngược chạy xuôi hơn nửa năm, cũng không thấy ngươi đi ăn trộm, đến cùng ngươi đang tìm cái gì?"
"Nói rồi ngươi sẽ thả ta đi?"
Tuyền Cơ Chân Nhân hơi nhún vai:
"Xem ngươi nói thật hay giả, tình huống có nghiêm trọng hay không."
Người áo đen im lặng một lúc, nhẹ giọng giải thích:
"Ta là người của Tây Hải Bắc Lương, chiều bình Bắc Lương coi khu Tây Hải như man di, hàng năm đều bắt từng bộ lạc tiến cống một lượng lớn ngựa, dược liệu, tiền bạc, nếu không giao được thì phái binh bắt người làm khổ dịch..."
"Khu vực Tây Hải cũng không phải loại lương thiện, trước đây thiếu chút nữa đã nuốt mất một nửa giang sơn của Đại Yên và Bắc Lương..."
"Các ngươi không tới đánh chúng ta, sao chúng ta có thể đánh ngươi? Đại Yên cũng tốt Đại Ngụy cũng được, còn có cả Bắc Lương nữa, ai nắm chính quyền không phải đều sẽ đào 3 thước đất của chúng ta bắt tiến cống? Quê quán của ta ngay tại Thiên Lang Hồ, kết quả tộc nhân của ta ngay cả việc đi bên hồ nhìn một chút, cũng sẽ bị xem như nghịch tặc mà giết chết tại chỗ, chúng ta đời đời kiếp kiếp bị bắt nạt, có cơ hội không thể phản kháng một chút sao?"
Tuyền Cơ Chân Nhân nhấp miệng uống rượu:
"Cũng phải. Nhưng mà chuyện đó với chuyện ngươi đến Ô Châu có liên quan gì đến nhau?"
"Khu vực Tây Hải trước kia có vu sư lợi hại, phối chế được loại bí dược có thể khiến người ta thoát thai hoán cốt, nhưng đã bị triều đình Bắc Lương giết chết, phương thuốc cũng bị triều đình Bắc Lương cướp đoạt."
"Ta chạy khắp Bắc Lương chính là vì muốn tìm lại đồ vật của chúng ta, muốn tìm cách phục hồi lại như cũ, miễn cho tộc nhân của ta thế hệ nào cũng phải làm nô... Phương thuốc kia lúc đầu ở trong tay triều đình Bắc Lương, nhưng sau đó bị thái y Trương Cảnh Lâm trộm mất, hiện tại Trương Cảnh Lâm ở dưới trướng Ô Vương..."
Sau khi Tuyền Cơ Chân Nhân chăm chú lắng nghe, như có điều suy nghĩ, gật đầu:
"Thì ra là thế... Ngươi lấy Minh Long Đồ ra cho ta, ta sẽ giúp ngươi bắt người về, thế nào?"
Người áo đen do dự một chút, hỏi:
"Ngươi chắc chắn không?"
"Ta cần Minh Long Đồ để cứu mạng đồ đệ, chỉ cần ngươi đưa cho ta, giúp ngươi bắt người có là chuyện to tát gì."
Người áo đen do dự một chút:
"Vì thấy ngươi không giống người cùng hung cực ác, ta tin ngươi một lần. Minh Long Đồ ở trong ngực ta, ngươi sử dụng xong nhất định phải trả lại cho ta, dám gạt ta sẽ bị sét đánh."
Tuyền Cơ Chân Nhân lộ ra chút ý cười, đưa tay nhét vào vạt áo người áo đen:
"Sớm như vậy có phải tốt không, a! ngực thật lớn..."
Mới nói đến đây, liền im bặt lại.
Ánh mắt chăm chú của người áo đen lập tức biến thành giảo hoạt, vội vàng lăn một vòng sang bên cạnh:
"Đã nói với ngươi ta không có Minh Long Đồ, ngươi đừng có không tin. Tốt nhất là ngươi đừng nhúc nhích, đây là kỳ độc ta dùng để bảo mệnh, ngươi mà động lung tung thật sự sẽ chết, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."
Tuyền Cơ Chân Nhân nhìn một chút bột phấn trên bàn tay trắng nõn, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
"Ngươi vẫn còn như vậy, lần sau ta sẽ dùng kiếm lột hết quần áo ngươi trước."
Người áo đen như cá bật nhảy lên, nhanh chóng cởi dây thừng trên tay ra:
"Không có lần sau. Bây giờ ngươi thề sẽ lập tức rời đi về sau cũng không tiếp tục đến làm phiền ta nữa, ta đưa giải dược cho ngươi. Nếu không thì ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
Tuyền Cơ Chân Nhân gỡ hồ lô rượu xuống, nhấp một ngụm nhỏ:
"Ta không tin thứ thuốc này có thể hạ độc chết ta."
"Cho dù không độc chết, tên yêu nữ nhà ngươi cũng sẽ bị ám thương cả đời. Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi có thề hay không?"
Tuyền Cơ Chân Nhân khoát tay, tùy ý nói:
"Mau đi đi, nhiều nhất nửa canh giờ nữa ta có thể đuổi kịp, đến lúc đó ngươi sẽ biết tay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận