Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 1199: Lệnh Hộ Quan Chỉ

Kết quả làm người ta khó tin chính là lượng ngân thương vừa chạm đến ngọn lửa đỏ đậm lập tức giống như măng non gặp mũi đao. Âm thanh va chạm giữa kim thiết không ngừng phát ra, thương phong bị xuyên thủng, ngọn lửa đỏ đậm không dừng lại một giây trực tiếp hướng thẳng tới giữa cửa.
Sát?
Cây trường thương trong tay Dạ Kinh Đường dù không phải binh khí nổi tiếng nhưng chắc chắn giá thành cũng rất xa xỉ. Thấy đầu thương sáng như tuyết bị xuyên thủng như đậu hủ, đáy lòng hắn xuất hiện sự kinh ngạc, lập tức phi thân mạnh mẽ.
Dù có tác động khiến người khác kinh ngạc nhưng dưới loại thế công trái lẽ thường này thì cũng không thể hoàn toàn tránh né. Ngọn lửa đỏ đậm vẽ ra một tơ hồng ở tầng hầm tối tăm dưới đất, một chuỗi rẽ qua từ xương sườn, nghiêng hướng đâm lên vách tường.
Một đòn này đánh tới, xung đột trong đại sảnh ngầm chợt bùng nổ, âm thanh đột nhiên im bặt.
Phạm Thanh Hoà sợ vướng víu tay chân, không dám tuỳ tiện nhúng tay vào, phát hiện khí thế áp bách của đối thủ Dạ Kinh Đường, binh khí trong tay bỗng nhiên xảy ra vấn đề, gần như tông thẳng vào cánh cửa giữa đang mở rộng, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch:
"Dạ Kinh Đường!"
Dạ Kinh Đường hành tẩu trên giang hồ lâu như vậy, đây là lần đầu lâm vào tình huống quỷ dị thế này. Hai tay cầm trường thương, tim đập như nổi trống, hô hấp dường như bị nghẽn lại, đợi tới khi ánh sáng đỏ đậm chợt loé ra sau, hắn cúi đầu nhìn... Còn tốt, loé qua rất nhanh, chỉ là da thịt ở sườn eo bị một lỗ kiếm xuyên qua.
Tuy không tổn thương đến gân cốt, nhưng trong lòng Dạ Kinh Đường vẫn sợ hãi như cũ. Hắn hoàn toàn không biết thứ vừa bay ra là gì, sau khi xác định cơ thể mình không có gì đáng ngại, thậm chí không thèm để ý đối thủ, hắn quay đầu nhìn vách tường.
Lão giả thả kiếm ra khỏi lò luyện cũng dừng động tác lại, giương mắt nhìn lên phía trên.
Phía sau vách tường bên trên cắm một cây thanh kiếm đỏ đậm.
Thanh kiếm dài ba thước, một nửa cắm hoàn toàn vào vách đá, bên ngoài dính máu loãng, toát ra khói trắng. Nhưng ngoài khoảnh khắc bỏng cháy thì hầu như không có động tĩnh gì, độ ấm giảm xuống, sắc kiếm cũng nhạt đi vài phần, hiện ra màu vàng nhàn nhạt.
Lão giả nhìn thấy ánh vàng nhàn nhạt, đáy mắt vốn như giếng cổ không gợn sóng nay lại hiện ra vài phần vui sướng, vội vàng muốn tiến lên thu hồi thanh kiếm.
Xém chút nữa Dạ Kinh Đường bị đồ vật quỷ quái này xuyên qua, sao có thể để thanh kiếm trở về với chủ nhân ban đầu. Hắn phi thân lên trước, lấy tay áo bọc lấy tay phải, rất nhanh đã bắt được thanh kiếm.
Không biết thanh kiếm đã ở trong lò luyện bao lâu, đỏ đậm như cũ, ngay khi vào tay áo thì y phục lập tức bị thiêu.
Làn da truyền tới một cơn đau nhức, Dạ Kinh Đường khẽ nhíu mày, nhanh chóng rút thanh kiếm rồi trở lại mặt đất, đâm vào ao nước lạnh để tôi luyện.
Ngay tức khắc trong áo bốc khói trắng nghi ngút, nhiệt độ của thanh kiếm cũng nhanh chóng giảm xuống.
Bước chân lão giả dừng lại, vốn dĩ định nói cái gì đó nhưng lập tức ý thức được một vấn đề. Sắc mặt khẽ thay đổi, lão lập tức dùng roi đánh về cánh tay phải đang cầm kiếm của Dạ Kinh Đường.
Ánh mắt Dạ Kinh Đường hơi tối sầm, lập tức chém một kiếm tới mặt bên.
Rầm... Ao nước đen văng tung tóe, một đường kim quang chợt hiện ra, mang theo không u kiếm minh.
Vù !
Roi dài màu đen từ trên cao hạ xuống, đụng vào mũi kiếm lập tức bị tước thành đoạn giống như cành liễu đánh với lưỡi đao.
Đáy mắt lão giả hiện vẻ kinh ngạc, động tác dừng lại rồi lùi về sau hai bước kéo giãn khoảng cách.
Ong ong ong !
Kiếm phong dừng lại, vẫn còn đang rung động.
Tay phải Dạ Kinh Đường cầm kiếm, dùng ngón cái đụng vào thân kiếm áp chế sự rung động. Đáy mắt hắn tràn đầy sự kinh ngạc, ý muốn đánh tiếp cũng không còn, ngước mắt nhìn về lão giả không biết tên trước mặt:
"Sớm nghe nói bản lĩnh đúc kiếm của Lệnh Hồ tiền bối không tầm thường, Âm Dương Hợp Hoá Thần Công cũng vang danh giang hồ, hôm nay được tận mắt chứng kiến quả nhiên danh bất hư truyền."
Hắc lô toả ra ánh sáng đỏ chiếu sáng một góc đại sảnh tối tăm.
Dạ Kinh Đường vận hắc y đứng cạnh bên lò, tay phải cầm thanh kiếm nhỏ dài được tay áo phủ lấy rồi nhìn về phía ông già đối diện.
Lệnh Hồ Quan Chỉ tóc đã ngả màu hoa râm đứng bên cạnh cái lò cao đen, trong tay là cây roi bị gãy. Từ đầu đến cuối lão vẫn nhìn chằm chằm vào thanh kiếm mảnh loé lên tia sáng vàng kim, vẻ kinh ngạc trong mắt từ khi nhìn thấy vẫn chưa được ép xuống.
Ba mươi năm trước, Lệnh Hồ Quan Chỉ giao thủ với Lục Tiệt Vân bị đánh bại, khí mạch tổn thương nặng nên buồn bực thoái ẩn. Bởi vì thua rất uất ức cộng thêm việc không cam lòng khi võ nghệ bốn mươi năm bị phế nên cứ sống ngu ngơ nhiều năm, trong lúc lòng như tro tàn thì tình cờ gặp được Long Chính Thanh thời trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận