Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 520: Cừu Thiên Hợp Đến Quân Sơn Đài

Nhớ kỹ hết thảy lúc ban đầu, chính tại Hoàng Tuyền trấn này.
Như Cừu Thiên Hợp bây giờ, cầm theo một cây đao, dắt một con ngựa, đi trên con phố cũ.
Gặp được du hiệp tuổi trẻ tướng mạo rất tuấn tú, thân mặc áo đen, bên hông mang theo "Ly Long Đao", một tiểu tử có phong mang mạnh mẽ như vậy, so với Dạ công tử còn khinh cuồng hơn nhiều.
Hai người chỉ gặp thoáng qua, hắn nhìn thoáng qua Ly Long đao của đối phương, mà du hiệp tuổi trẻ, nhìn về phía Thiên Hợp đao của hắn.
Sau đó chính là tiếng rút đao giòn vang, Bát Bộ Cuồng đao rất nhanh, nhưng Thiên Hợp đao của hắn càng nhanh hơn.
Từ đó về sau, hắn có người để gọi là Trịnh Phong đệ, uống rượu cùng nhau, cùng nhau luyện đao, cùng chung chí hướng làm đao khách hiệp lữ đi xem Quân Sơn Đài.
Đoạn thời gian đó là đoạn thời gian tiêu dao nhất trong cuộc đời này của Cừu Thiên Hợp, có khả năng cũng là khoảng thời gian tiêu cao nhất của Trịnh Phong.
Nếu như không có trận phong ba tú nữ sau đó, có lẽ đến nay hai người vẫn quanh đi quẩn lại ở Vân Mộng Trạch, uống rượu luận bàn, có lẽ đã thay thế lão Hiên Viên trở thành một Đao Khôi.
Đáng tiếc, thế sự trêu người, một trận phong ba đi qua, cho tới hôm nay hắn mới thoát khỏi thân phận giặc cỏ, thu được một thân phận tự do, mà Trịnh Phong thì ngay cả cơ hội xoay người cũng không có, đã trở về với cát bụi, thành người của quá khứ.
Ngược lại là lão già Hiên Viên, đến nay vẫn êm đẹp ngồi ở vị trí Đao Khôi, giống như trước kia không có thay đổi gì.
Người tốt thì sống không lâu, tai họa lại lưu ngàn năm, có khả năng chính là như thế... Cừu Thiên Hợp dắt ngựa đi qua phố cũ, trong lòng nghĩ lại từng li từng tí quá khứ này, đợi khi vào đến một quán rượu cũ mới dừng bước.
Tửu quán tên là "Hoàng Tuyền Đao Mộ", do một lão đao khách mở cửa hàng, khi hắn vừa mới tới Trạch Châu, thường xuyên cùng với Trịnh Phong tới đây nghe chưởng quỹ khoác lác.
Mà bây giờ cảnh còn người mất, lão chưởng quỹ đã sớm xuống mồ, khuê nữ trước kia đáng yêu linh động, cũng thay đổi thành Từ nương phong vận vẫn còn.
Cừu Thiên Hợp buộc ngựa ở cổng, nhìn vào bên trong mấy lần, có thể thấy được trên bốn bàn rượu đều ngồi khách giang hồ tuổi trẻ đeo bội đao, giống với hắn năm đó, khí thế ngất trời nói chuyện phiếm giang hồ cùng bằng hữu.
Chẳng qua nhân vật được nói đến hiện nay, đã từ bao khách đỉnh phong ba mươi năm trước, biến thành loại người từng trải như hắn:
"Cừu đại hiệp khẳng định đã tới, ở Minh Ngọc lâu trong kinh thành kêu lớn như vậy, nếu mà không tới đánh với Hiên Viên lão nhi một trận, tránh không khỏi sấm to mưa nhỏ..."
"Bên quân sơn đài đã tới hơn ba ngàn người, đều rất trông chờ. Lại nói, Quân Sơn Đài quả thực tâm quá đen, chưa nói đến việc lên đảo ngồi, chỉ riêng một vị trí ngồi trên thuyền đã mất hai lượng bạc..."
"Trong quận thành mở sới bạc, cược Cừu đại hiệp thắng một bồi mười, các ngươi đặt nhiều hay ít?"
"Ta đặt ba mươi lượng vào lão già Hiên Viên, ủng hộ Cừu đại hiệp thì ủng hộ, nhưng cũng không thể tặng không tiền cho nhà cái..."
"Ngưng..."
Cừu Thiên Hợp hít vào một hơi, cảm xúc thật vất vả ấp ủ, bị mấy thằng nhóc này làm cho không còn sót lại chút gì, ngay cả giả bộ hào hứng một chút đi vào uống rượu cũng bị mất.
Trong tửu quán, bà chủ bưng đồ nhắm vén rèm vải đi ra, thấy Cừu Thiên Hợp ngoài cửa, hơi sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại:
"Cương tử, bằng hữu của ngươi tới rồi."
Cừu Thiên Hợp thấy vậy có chút ngoài ý muốn, buộc ngựa ở cửa ra vào, tiến vào trong quán rượu:
"Vài chục năm rồi không gặp, Lan muội muội vẫn còn nhận ra ta thật không dễ dàng, ".
"Đã là người hơn năm mươi tuổi, còn gọi gì tỷ tỷ muội muội, già không xấu hổ."
"Haha."
Cừu Thiên Hợp chào hỏi vài câu, đẩy ra mành vải của tửu quán, đi vào trong hậu viện.
Hậu viện không lớn, treo không ít dây thừng, trên đó phơi cá khô bắt từ trong hồ, vào cửa là có thể ngửi được mùi cá tanh nồng đậm.
Trong phòng bếp, một nam tử trung niên mặc đồ chưởng quỹ, cầm nồi đảo muôi, xào đồ nhắm, nhìn thấy Cừu Thiên Hợp đi vào phải bình tĩnh mà nói:
"Ngồi đi, ta xào xong hai món này."
Cừu Thiên Hợp đi ra ngoài cửa sổ đứng chắp tay, nhìn xem hán tử Hiên Viên Thiên Cương chợ búa không có gì khác biệt, suy nghĩ khẽ thở dài:
"Trịnh Phong đầu năm nay ra đi."
Động tác xào rau dừng lại.
Hiên Viên Thiên Cương hơi trầm mặc, hỏi:
"Đi như thế nào?"
"Chết trên bàn rượu, là ám thương năm đó không chữa khỏi."
Hiên Viên Thiên Cương nhíu nhíu mày, mặc dù năm đó hắn vẫn luôn giúp đỡ Trịnh Phong và muội muội, sau trận phong ba kia thậm chí còn quyết liệt với gia đình, từ bỏ tiền đồ tốt đẹp trực tiếp thối lui khỏi giang hồ.
Nhưng bằng hữu ngày xưa, đúng là bởi vì Hiên Viên gia của hắn tính toán, mới rơi vào kết quả bây giờ, chỉ cần hắn mang họ Hiên Viên, phần thẹn trong đáy lòng này không thể xóa đi.
"Trịnh Phong có lưu lại dòng dõi hay không?"
"Tổn thương không chữa khỏi, sao có thể lưu dòng dõi. Thu một nghĩa tử có thiên phú, làm người cũng không tệ, ta vào tù, chính là tiểu tử kia đón ra. Đoán chừng không bao lâu, sẽ tới Quân Sơn Đài trả thù."
"Hôm qua có nhân, hôm nay có quả, trả thù là lẽ đương nhiên. Đây là chuyện của Hiên Viên gia, hơn hai mươi năm trước không liên quan gì đến ta."
Cừu Thiên Hợp thở dài, hiểu rõ Hiên viên Thiên Cương nói rất thoải mái, thực tế trong đáy lòng khó xử hơn hắn nhiều.
Dù sao một bên là máu mủ tình thâm, một bên là hảo hữu chí giao, hai bên kết thù nháo đến không chết không thôi, càng là người trọng tình trọng nghĩa, càng là trong ngoài khó chu toàn, không thể không giúp, nhưng giúp ai cũng trở thành vô tình vô nghĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận