Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 1463: Dạ đại ma đầu (3)

Hoa Tuấn Thần có thể không tin trên đời có phân thân chi thuật, nhưng hắn bất luận nhìn thế nào, đều nhìn không hiểu người áo đen phía sau, là thế nào xuất hiện ở sau lưng tên đao khách đội mũ rộng vành. Động tĩnh trong đó có thể khiến hắn hoàn toàn không bắt được dấu vết hoạt động, không cần nghĩ cũng biết là kiêu hùng đã vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất.
Bắc Lương võ khôi, đã bị Dạ đại ma đầu giết thành thịt năm người, những người còn lại vốn đã không nhiều, Hoa Tuấn Thần trong lòng hơi trầm xuống, kinh ngạc hỏi dò:
"Các hạ là Âm Sĩ Thành?"
Mộ Vân Thăng không dám để cho tin tức 'tái xuất giang hồ' lộ ra ngoài, trước khi chưa diệt khẩu, khẳng định không thể cho biết thân phận, sau khi phô trương thanh thế, liền chắp tay đứng nguyên tại chỗ, không nói lời nào. Mà Kha Dũ cầm đao ở phía trước thì cố ý đè giọng xuống nói:
"Hoa đại hiệp không cần khẩn trương, chúng ta đến đây không có ác ý, chỉ là muốn nghe được một chuyện."
Hoa Tuấn Thần thấy hai người này vừa hiện thân đã ra tay sát thủ với Hoa An, sao có thể cảm thấy hai người này là loại lương thiện dễ nói chuyện, trong lòng như gặp đại địch, sắc mặt vẫn còn tính trấn định:
"Hoa An, ngươi lui xuống trước, ta nói chuyện với hai vị bằng hữu này."
Dạ Kinh Đường đứng ở phía sau, ban đầu đang diễn trò, nghe thấy Hoa bá phụ bảo hắn rời đi trước, rõ ràng Hoa bá phụ tự biết không địch lại, sợ lát nữa đều chết trong tay hai người này, nên bảo hắn đi trước. Dạ Kinh Đường dù không hề gặp chút nguy hiểm nào, nhưng trong lòng vẫn tránh không được có chút cảm động, đang nghĩ muốn lên tiếng, chưa từng nghĩ đối diện đã mở miệng trước:
"Có thể đi hay không, không phải do Hoa đại hiệp quyết định. Hoa đại hiệp đem những gì mình biết khai ra toàn bộ, chúng ta sẽ không làm tổn thương các ngươi một mảy may nào; nếu trong lòng còn có chút may mắn, tiếp theo phi đao ra tay không phải là ta."
Hoa Tuấn Thần cầm bảo kiếm, hơi do dự, dò hỏi:
"Các ngươi muốn tin tức gì?"
Kha Dũ mở miệng nói:
"Hoa đại hiệp nghe nói trước mấy ngày đã đi cấm địa triều đình, dò xét tin tức chuẩn xác về 'Tiên đan', có thể tiện cáo tri cho chúng ta không?"
Hoa Tuấn Thần ngẩn người, không hiểu nói:
"Các ngươi từ đâu nghe được? Nếu ta lẻn vào đại cấm địa của triều đình rồi, thì đến phiên các ngươi tìm ta sao? Đã sớm bị Thập Nhị sở bắt..."
Hưu !
Lời còn chưa dứt, trong ngõ nhỏ lại truyền ra tiếng gió xé rách gấp gáp. Lần này uy thế mạnh mẽ hơn vừa rồi rất nhiều, Hoa Tuấn Thần còn chưa nhìn rõ đối phương ra tay, một đồng tiền đã tới trước mặt, hắn vội vã giơ kiếm đón đỡ, đồng tiền mang theo khí kình cường hoành, lại ép cong lưỡi kiếm một cách thô bạo, đâm vào trước ngực.
Đinh ! Bành !
Thân hình Hoa Tuấn Thần lập tức bị đánh lui, trượt về phía sau cho đến khi được Dạ Kinh Đường đỡ mới đứng vững, đáy mắt kinh ngạc nhìn xem cường giả bí ẩn không nói một lời ở phía sau. Kha Dũ giống như sư phụ đã ra tay xong, lạnh lùng nói:
"Hoa đại hiệp tốt nhất là nói rõ sự thật, còn dám nói dối, triều đình quan tâm đến thân phận con trưởng của thế gia nhà ngươi, nhưng người giang hồ thì không."
Hoa Tuấn Thần quả thực bị thân thủ khiến người ta nghe rợn cả tóc gáy này trấn trụ, nhịp tim đập như nổi trống, trên mặt cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
"Ta thật sự không biết, các ngươi đã tìm sai..."
Hưu !
Lời vừa thốt ra, ngõ Thanh Thạch liền lại lần nữa truyền ra một tiếng nổ, lần này đồng tiền bay tới, mục tiêu nhắm ngay ngực phải.
Năm đó Mộ Vân Thăng thoái ẩn giang hồ, liền đã vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, ẩn tu nhiều năm, dù tuổi đã có chút lớn, nhưng đánh những tông sư trung du không hề có kinh nghiệm thực chiến như Hoa Tuấn Thần, vẫn có thể dễ như trở bàn tay. Hoa Tuấn Thần lần này còn không kịp giơ kiếm đón đỡ, chỉ có thể gượng ép nghiêng người tránh đi chỗ hiểm yếu, đã có chút cảm giác lòng như tro nguội. Nhưng ngay lúc đồng tiền mang theo thế tấn mãnh sắp đánh trúng cánh tay phải thì lại nghe thấy tiếng "Ba !"
nhỏ vang lên. Hoa Tuấn Thần liếc nhìn bằng ánh mắt dư quang, chỉ thấy một cánh tay từ bên cạnh thân chìa ra, hai ngón tay hướng về phía trước, kẹp chặt lấy đồng tiền. Mà đồng tiền nhanh như chớp, cơ hồ là trong khoảnh khắc vừa chạm vào ngón tay đã đột ngột dừng lại, không mang theo chút dư ba nào, khí kình cường hoành bên trong, dường như lập tức biến mất vô tung vô ảnh!
Khi đồng tiền ngừng lại, trong ngõ nhỏ lập tức trở nên tĩnh mịch. Mộ Vân Thăng con ngươi co rút lại, tư thế tùy ý ban đầu, biến thành hai tay buông xuống chuẩn bị nghênh địch; Kha Dũ thì lui về sau nửa bước, cau mày. Còn Hoa Tuấn Thần thì hiển nhiên có chút ngơ ngác, còn tưởng rằng có cao nhân tương trợ, nhưng theo cánh tay đưa ra sau nhìn lại, thấy Hoa An hiền chất đứng bên cạnh, tay kẹp lấy đồng tiền.
Thần sắc Hoa An hiền chất hoàn toàn vẫn bình thản như cũ, nhưng đôi mắt kia lại không còn vẻ chất phác hiền lành ngày thường, mặc dù không hung tợn, lại lộ ra một vòng phong mang thấy rõ được, giống như Cửu U Diêm La ngồi trên điện Diêm Vương, cúi đầu nhìn hai tiểu quỷ dám cả gan làm càn, ánh mắt đủ để làm cho người ta kinh hồn bạt vía!
Hoa Tuấn Thần đứng thẳng bất động tại chỗ, lúc này bỗng nhiên nhớ lại, vì sao ngay từ ngày đầu nhìn thấy 'Triệu Tứ' đã thấy thân ảnh này rất quen thuộc. Ánh mắt này, khí trạng thái này, đây con mẹ nó chẳng phải Diêm Vương sống sao...
Mộ Vân Thăng hiển nhiên vẫn chưa hiểu rõ mình đã đụng phải thứ quỷ gì, nhưng nhìn thấy đối phương có thể nhẹ nhàng tiếp được đồng tiền, liền đã coi như gặp phải đại địch, dẫn đầu hỏi:
"Các hạ là ai?"
Dạ Kinh Đường cầm Thanh Phong bảo kiếm từ tay Hoa Tuấn Thần, bước tới trước mặt:
"Ngươi là Mộ Vân Thăng, lão thành chủ của Sóc Phong?"
Mộ Vân Thăng thấy đối phương vừa nhìn liền nhận ra nội tình của hắn, trong lòng có chút hoảng hốt, lui về phía sau một bước, quanh thắt lưng rút ra một chuôi kiếm mềm:
"Đúng vậy."
Dạ Kinh Đường một tay cầm kiếm chỉ chéo xuống mặt đất, chậm rãi tiến lên:
"Người đã già, nên trung thực thoái ẩn, nhường chỗ cho người trẻ, tuổi đã cao còn ra mặt xấu hổ, cuối cùng còn bỏ mạng, cần gì chứ?"
Bịch, bịch...
Mộ Vân Thăng tung hoành giang hồ cả một đời, có lẽ đây là lần đầu tiên cảm nhận được loại áp bức tuyệt đối này, ngay cả tâm hồ yên tĩnh như nước đọng cũng tạo nên gợn sóng, căn bản không thể bình tĩnh. Hắn chậm rãi lùi lại phía sau, ánh mắt dần lộ ra kinh ngạc:
"Ngươi là Dạ Kinh Đường?"
Kha Dũ có sư phụ ở sau lưng, vốn đang không sợ, nghe thấy cái tên này, thân thể rõ ràng lắc lư một cái, khó có thể tin nói:
"Dạ đại ma đầu?"
đạp đạp...
Dạ Kinh Đường cầm kiếm tiến lên, thấy đối phương đều đã biết rõ nội tình của nhau, cũng không cần nói thêm lời vô ích, khẽ đưa tay, tay trái tiếp lấy đồng tiền đã bắn ra.
Đinh ! Ong ong ong...
Đồng tiền có khắc chữ 'Đại Lương thông bảo', bay lên không trung xoay tròn. Kha Lộ tim đã nhảy lên đến cổ họng, thấy cảnh này vô thức ngước mắt nhìn theo đồng tiền bay lên, kết quả ngay lập tức sau đó là:
Hưu ! Phốc !
Sau tiếng kiếm ngân vang như rồng, chính là tiếng đao kiếm đâm vào thịt trầm đục! Dạ Kinh Đường không thấy có bao nhiêu sức, thân hình đã hóa thành bóng mờ đen, mang theo ánh kiếm ba thước chớp nhoáng đến trước mặt hai người, một kiếm từ cổ họng Kha Lộ xuyên qua, lưỡi kiếm đâm thẳng về phía mặt Mộ Vân Thăng!
Mộ Vân Thăng dù đã lớn tuổi, nhưng thực lực không hề giảm sút, đối diện với chiêu thức đánh lạc hướng, thân hình nhanh như chim én lùi về phía sau, đồng thời một chân đá vào lưng đồ đệ.
Bành !
Trong tiếng nổ vang, Kha Lộ mắt còn chưa kịp mở ra, đầu đã rời khỏi cổ, thân thể cũng bay về phía trước. Dạ Kinh Đường mặc kệ xác chết không đầu bay qua, áo bào không hề dính nửa vết máu, ngay sau đó lại đuổi theo Mộ Vân Thăng.
Hưu hưu hưu !
Mộ Vân Thăng cầm kiếm mềm ba thước trong tay, thân hình lùi về phía sau đồng thời rút kiếm đâm ra. Không ngờ đao thương song tuyệt nổi danh của Nam Triều, kiếm pháp cũng không hề thua kém chút nào, một thanh Thanh Phong kiếm uyển chuyển nhanh như bướm lượn, vừa ẩn giấu mũi nọc ong sát cơ, kiếm nào kiếm nấy đều nhằm vào tử huyệt!
Mộ Vân Thăng nhận ra đây là 'Du Phong kiếm', dù uy lực không lớn, toàn bộ đều nhờ vào kỹ xảo ép người, không thể nào trải nghiệm được uy áp thực lực tuyệt đối của Võ Thánh, nhưng hắn hoàn toàn không theo được tiết tấu, cảnh tượng trước mắt đều biến thành kiếm ảnh đầy trời.
Đinh đinh đinh...
Trong ngõ Thanh Thạch, gió kiếm trúng dày đặc như mưa nặng hạt! Song kiếm không ngừng chuồn chuồn lướt nước va chạm, chỉ trong chớp mắt, hai bên vách tường, gạch xanh thậm chí cả áo bào trên người Mộ Vân Thăng đều đã có thêm mấy đạo vết kiếm tinh mịn. Dạ Kinh Đường vì che giấu tung tích, bắt buộc phải đè ép thực lực, nếu không thì với loại lão võ khôi đã sớm tách biệt với giang hồ đương đại này, một chiêu Long Khí kiếm đi qua là người đã không còn.
Mà Mộ Vân Thăng hiển nhiên cũng nhận ra Dạ đại ma đầu này đang ngụy trang hiện trường, căn bản là không dùng toàn lực, tự biết mình không có phần thắng chút nào, cắn răng liều mạng, bỗng nhiên lại ngây người ra, nhìn về phía sau lầu các.
Dạ Kinh Đường đánh nhau ở Yên Kinh, khẳng định sợ Hạng Hàn Sư, Trọng Tôn Cẩm hai lão quái vật này bỗng nhiên xuất hiện, nhìn thấy cảnh này biết khả năng có gian trá, vì an toàn nên vẫn quay đầu nhìn qua. Kết quả không ngoài dự đoán, trên lầu các phía xa trống rỗng.
Hưu !
Cũng ngay lúc đó, trong ngõ nhỏ vang lên một tiếng kiếm reo thê lương chói tai!
Mộ Vân Thăng thấy Dạ đại ma đầu mắc lừa, đáy mắt lộ ra vẻ mừng như điên, không hề nghĩ đến việc thừa cơ bỏ chạy, dù sao hắn có cố hết sức cũng không thể chạy nhanh hơn Võ Thánh, mà là túm lấy Dạ Kinh Đường xoay người lại, dốc toàn lực tung ra một kiếm đâm thẳng vào cổ Dạ Kinh Đường. Nhưng đáng tiếc, việc Dạ Kinh Đường không thấy Hạng Hàn Sư ở phía sau, cũng không có nghĩa là không thấy Mộ Vân Thăng ở phía sau! Dạ Kinh Đường thấy phía sau không có nhân vật hung ác nào xuất hiện, liền không quay đầu nhìn trực diện nữa, mà là khẽ lật tay một kiếm hất lên, đồng thời lơ đãng nghiêng đầu.
Víu ! Mộ Vân Thăng một kiếm đâm thẳng vừa vặn sượt qua cổ Dạ Kinh Đường, thầm nghĩ không ổn, vừa định thu tay lùi lại, liền nghe "Phốc !"
một tiếng vang trầm. Không biết từ đâu xuất hiện thanh kiếm Thanh Phong dài ba thước, từ dưới lên trên điểm vào cổ họng, không chút trở ngại đâm vào da thịt, rồi xuyên ra sau gáy, lộ ra ba tấc mũi kiếm nhuốm máu! Mộ Vân Thăng dừng hẳn động tác, đáy mắt ngập tràn vẻ khó tin, con ngươi nhanh chóng sung huyết biến thành màu đỏ quạch. Soạt ! Dạ Kinh Đường một kiếm kết thúc công việc, cũng không thèm quay đầu xem xét tình hình chiến đấu, thuận tay rút kiếm vẩy một đường kiếm, hất đi máu dính trên thân kiếm. Đinh đinh đinh... Hai người giao thủ chỉ trong tích tắc, những đồng tiền ban đầu bị bắn lên trời, đến lúc này mới xoay vòng rơi xuống đất, nảy mấy cái trên nền gạch xanh, phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận