Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 1129: Miệng Lưỡi Độc

Tần Tương Như đắc ý nhất chính là chút râu mép đẹp mắt, phát hiện râu ria của đối thủ lại đẹp như vậy, ánh mắt tự nhiên không đúng, vuốt râu tay đều để xuống, hiếu kỳ nói:
"Trung Thu gặp mặt, nhớ rõ râu ria Ngô Quốc công không dài như vậy, vừa rồi chẳng lẽ là đã cắt đuôi ngựa dính lên miệng?"
Ngô Quốc Công nhìn thấy sắc mặt Tần Tương Như khó chịu, trực tiếp mang vẻ mặt đắc ý viết lên mặt, còn vuốt râu khẽ kéo ra, ra hiệu là thật:
"Hết cách rồi, thiên phú dị bẩm, trước kia lười chăm sóc mà thôi."
Tần tướng cảm giác như Ngô Tung này, là vụng trộm cầu cái độc môn phương gì nên râu mới mọc nhanh vậy, liền còn mở miệng nói:
"Xem ra hủy đi phật tháp kia xác thực có chút hiệu quả, bây giờ nhìn lại, so với trước kia uy mãnh hơn nhiều."
"Phụt..."
Người đều biết điển cố của "Bảo tháp chim tước" đều lộ ra ý cười, nhưng không dám cười quá lớn.
Ngô quốc công nghe được chuyện này liên tức giận, nhưng cũng không có thể hiện, trước tiên đi tới phía trước, chắp tay thi lễ:
"Vi thân Ngô Tung, bái kiến Thái hậu."
"Ngô quốc công miễn lễ, ngồi xuống đi."
Thái hậu nương nương biết phụ thân và Ngô quốc công hay cãi nhau, khi còn bé còn thích nằm sấp bên cửa sổ để hóng chuyện, tuy nhiên lớn rồi, khẳng định nghiêng về cha một chút, chỉ là không nóng nảy ra mà hiệu cho Ngô quốc công ngồi xuống.
Ngô Quốc Công mang theo hai tùy tùng, ngồi xuống đối diện Tần quốc công, quét mắt nhìn Dạ Kinh Đường, nhưng cũng không lưu ý, chỉ là nhìn về phía tân khách đầy sân, cười ha ha nói:
"Nghe nói gần đây Tần quốc công rất thích việc phong nhã, hay đánh đàn, Ngô mỗ mấy tháng nay đau khổ tìm kiếm, được một cây cầm tốt, đặc biệt đưa tới cho Tần quốc công, mong rằng đừng ghét bỏ."
Tần Tương Như và Ngô Quốc Công, đều là võ tướng cầm binh, về phương diện bố trận chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng Văn Thái Chân Cầm không được, cụ thể là nông sâu, xem Thái hậu nương nương liền biết.
Nhưng Giang Nam là nơi tụ tập của văn đàn, Tân Tương Như là đầu lĩnh của thế gia đại tộc, nếu như không hiểu khẳng định chắc chắn sẽ làm trò cười, vì thế một mực học cầm kỳ thư họa các loại.
Mắt thấy Ngô Quốc Công nói như vậy, Tần Tương Như biết rõ không có ý tốt, nhưng mà vẫn cười nói:
"Thời gian chơi bời mà thôi, không được gọi là thanh nhã, Ngô Quốc Công chẳng lẽ còn muốn tặng đàn, để Tần mỗ đàn một khúc?"
Ngô quốc công lại không ngốc, sẽ không cho Tần tướng quân cơ hội huyễn kỹ đương nhiên, hơi đưa tay, để nhi tử đặt đàn ở trên bàn nhỏ, kéo bao vải đỏ.
Dạ Kinh Đường và Ngọc Hổ đều say sưa nhìn hai người đấu khẩu, lúc này cùng tân khách nhìn về phía đối diện, lại thấy trên bàn đặt một cây đàn cầm tốt.
Thất Huyền cổ cầm, hình dạng như lá chuối, nước sơn cũng tương đối xinh đẹp, từ phía xa nhìn như màu xanh sẫm, nhưng lại ẩn giấu màu đỏ sậm, hiện ra cảm giác thông thấu như lưu ly, chỉ nhìn vào chế tác liền biết tạo giá trị xa xỉ.
Ngọc Hổ mặc dù trình độ bình thường, nhưng danh cầm cất giấu cũng không ít, thấy vậy không khỏi âm thầm gật đầu, xem ra đã xem cái đàn này là vật trong túi.
Khách khứa đứng ở phương diện cầm kỳ thư họa đều là chuyên gia, sau khi nhìn thấy cây đàn này, khẽ gật đầu, tiếng tán thưởng không dứt:
"Đàn này chế tác quả thực vô cùng khéo léo..."
"Đây là bút tích của vị nào?"
"Hẳn là chủ nhân của Ngự Cầm phường tự mình cầm đao..."
.
Trình độ thưởng thức Tần tướng quân cũng không thấp, nhìn thấy Ngô Quốc Công xuất ra một cây đàn như vậy thật, không khỏi có chút nghi hoặc.
Mà Ngô Quốc Công cũng không quanh co lòng vòng, cười ha ha mở miệng:
"Cầm tướng như tiêu diệp, vừa xem màu lục, nhìn kỹ thì là Chu. Ở các vị, cảm thấy có phải hay không?"
"Đúng vậy... khụ khụ...'.
Lời vừa nói ra, trong đại sảnh lớn như vậy xuất hiện rối loạn!
Vốn là văn nhân như Trần Hạ Lan, còn muốn thuận theo lời khen ngợi hai câu, nhưng lập tức phản ứng lại ngay, ánh mắt trở nên vô cùng quái dị, cố nén giận, mới không thất thố, có mấy người không nhịn được, trực tiếp phun rượu ra khỏi lỗ mũi.
Nữ Đế Đại Ngụy còn chưa kịp phản ứng, thoáng tới gân Dạ Kinh Đường, ánh mắt dò hỏi.
Ban đầu, lúc đầu Dạ Kinh đường cũng không phản ứng lại, nhưng nhìn thấy văn nhân ngồi ở đây khác thường, sau khi cảm khái một hồi, cũng kinh ngạc, tiến đến bên tai nói nhỏ:
"Tần Tương Như gọi cha, nhìn là một con lừa, nhìn kỹ chút là lợn."
Mẹ nó...
Con ngươi của Đại Ngụy nữ Đế mở lớn thêm mấy phần, tuy rằng sớm nghe nói văn nhân Giang Châu miệng lưỡi độc, nhưng lúc này mới tính là lần đầu tiên kiến thức được cái gì gọi là tàn nhẫn. So sánh với việc này, Hoa tiểu thư thật sự quá văn nhã... Tần Tương Như nghe được tên của mình, dù cho tài văn chương không cao, phản ứng cũng rất nhanh, lúc đó mặt liên xanh mét. Nhưng văn nhân mắng chửi chính là như vậy, người ta đánh giá đàn, lại chưa nói tới ngươi, chỉ tên họ Đạo cũng là cầm, ngươi chung quy cũng không thể nói đây chính là đang mắng chính mình. Vả lại nếu nói ra thì đã sao? Còn có thể vì vấn đề đồng âm mà đuổi Ngô Quốc Công ra ngoài hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận