Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 922: Lên Núi !

Tuyết bay giống như tơ liễu rơi xuống bến tàu, các tầng lớp lữ khách giang hồ nhốn nháo bước đi trên núi, tiếng nói chuyện với nhau không dứt truyền đến:
"Phong thủy luân chuyển thật không phải câu nói đùa. Mười năm trước, Ngô gia gả con gái đến Sở gia xem như trèo cao, bây giờ mới qua mấy năm ít ỏi, đã biến thành hạ giá..."
"Giang hồ chỉ có điểm này là tốt, mạnh được yếu thua thoạt nhìn dã man nhưng nếu đem yếu nhục cường ra làm quy tắc thì đó chính là nơi công bằng chính nghĩa nhất thế gian, có bản lĩnh thì có quyền thế địa vị, bối cảnh, xuất thân, sư thừa... trước mắt là cây đại thương nào đó cũng không được. Không giống như quan trường dân gian, xuất thân là thứ dân, cả đời đều là thứ dân, vĩnh viễn không có cách nào đấu với các thiếu gia ở kinh thành."
"Ta thấy Đoạn Bắc Nhai này chỉ sợ sau chừng ấy năm cũng không được coi là đầu rồng. Mấy ngày trước ngoài quan ngoại truyền đến tin tức, Dạ Kinh Đường ở Vân Châu dùng đại thương tiêu diệt Câu Trần đại vương bên kia Bắc Lương. Danh hiệu thương khôi cao hơn đao khôi nửa bậc, Dạ Kinh Đường muốn đi lên sợ là không tránh khỏi có một trận chiến với Đoạn Thanh Tịch..."
"Ta cảm thấy thanh danh của Dạ Kinh Đường Dạ đại hiệp hơi yếu, mang thân phận chỉ huy sứ Hắc Nha, cuối cùng chiếm tiện nghi. Hơn nữa thượng vị cũng quá nhanh rồi, ta nghe tiểu đạo nói là Dạ đại hiệp trưởng thành quá tuấn tú được Tĩnh Vương đương triều nhìn trúng, thu làm tân khách nhập màn, cố ý nâng đỡ thượng vị. Lần đó Hiên Viên Triều chính là chèn ép triều đình cố ý thua lôi đài, cho Dạ Kinh đường làm đá kê chân..."
"Cũng có thể, bất quá rèn sắt thì phải tự sinh cứng, có thể được triều đình nâng lên bát đại khôi, khẳng định cũng có chút bản lĩnh thật sự..."
Mấy lữ khách giang hồ đang tán gẫu phía sau, Dạ Kinh đường khiêng thanh đại thương bọc vải đen, mặt mày đen sầm dưới cái nón tre.
Đông Phương Ly Nhân kề vai sát cánh đi tới, nghe loại thuyết pháp này cũng hết sức tức giận.
Nói tốt thì thôi đi, quả thật có chút ý tứ như vậy, miễn cưỡng nâng đỡ là sao?
Chỉ cần Bát Đại Khôi không đứng vững chắc chắn sẽ trở thành đá thử đao cho người khác, làm sao có thể đỡ được?
Đao khí của Chiết Vân Ly trước nay không nhỏ, nghe thấy câu này lập tức nổi giận, vác thanh trường đao cao tương đương với nàng đi về phía trước vài bước:
"Các ngươi nghe được lời đồn gì từ đâu? Dạ đại hiệp là nhân vật kiêu hùng, có thể dùng nhan sắc nịnh bợ nữ vương gia thượng vị? Cho dù thật sự có chuyện này, cũng nên để nữ vương gia chủ động nịnh nọt Dạ đại hiệp mới đúng..."
Hả?
Đông Phương Ly Nhân nghe được câu trước còn cảm thấy Vân Ly đáng tin cậy, nhưng câu cuối cùng nói ra, nụ cười liền cứng đờ, cảm thấy nha đầu này rất vô pháp vô thiên nha!
Dạ Kinh Đường nghe vậy cũng lảo đảo một cái, cảm thấy Vân Ly cũng quá thành thật rồi, lời này Ngây Ngốc nghe thấy còn không thể không thừa nhận... Mấy người giang hồ trao đổi với nhau, nghe thấy người bên ngoài đáp lời, quay đầu nhìn lại phát hiện là một cô nương chưa trưởng thành, bèn mở miệng nói:
"Tiểu cô nương, nghe lời khuyên của một người từng trải như ta, nước giang hồ rất sâu, cô nương vừa ra núi đều mê luyến những đại hiệp giang hồ kia, không nghe được nửa câu không tốt."
"Trên thực tế đại hiệp cũng là người, chỉ là công phu lợi hại hơn chút ít, phẩm cách chưa chắc bằng đám người rảnh rỗi chúng ta, quyền cao chức trọng thậm chí không giảng đạo nghĩa giang hồ. Không tin cô đi nghe ngóng xem, trước kia có bao nhiêu hiệp nữ mê luyến hiệp sĩ giang hồ chủ động đi tìm những đại hiệp thật lòng thật dạ, kết quả bị lừa gạt tình cảm?"
Quả thật Chiết Vân Ly đã nghe qua tin đồn tương tự, bèn phản bác:
"Đây chẳng qua là số ít thôi, bát đại khôi hào hiệp, trong nhà cũng không thiếu đôi đũa, sao lại tự tổn thanh danh của mình như vậy được..."
Mấy tên đại hán giang hồ tham gia náo nhiệt thấy tiểu cô nương hoa si này chấp mê bất ngộ, cũng bắt đầu kể chuyện thương tâm nghe suốt dọc đường đi, khuyên bảo Chiết Vân Ly lạc đường biết quay lại.
Cái này cũng giống như nam nhân khuyên người vợ xuống biển, khuyên đạo lý biết sửa chữa sau những sai lầm, cũng không có dã tâm xấu xa gì, chính là rảnh rỗi.
Chiết Vân Ly tất nhiên dựa vào lý lẽ mà tranh, thề phải lấy lại thanh danh cho Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường đứng phía sau, nghe thấy Chiết Vân Ly và người giang hồ tranh luận về hắn có phải là hạng háo sắc bạc tình bạc nghĩa hay không, ánh mắt đúng là bó tay.
Đông Phương Ly Nhân nghe một lát, tiến lại gần vài phần nhỏ giọng nói:
"Mấy tên lữ khách này nhìn người quả thật chuẩn, tuy rằng chưa bao giờ qua lại với ngươi nhưng tính tình của ngươi ngược lại đoán ra tám chín phần mười."
Hả?
Dạ Kinh Đường thấy Ngây Ngốc dám trêu chọc hắn, có lẽ đã quen ăn hiếp Thái Hậu Nương Nương mấy ngày, lập tức đưa tay sờ sau lưng Ngây Ngốc bá đạo nói một câu:
"Người nói ai là tên háo sắc?"
Kết quả tay hắn vừa sờ đến mặt trăng phía trên, ánh mắt Đông Phương Ly Nhân liền mở lớn thêm vài phần, hiển ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, sau đó hai con ngươi lạnh lùng, trở tay bóp lấy eo thân thể vặn một vòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận