Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 1635: Gan to bằng trời ! (1)

Trên tay mấy tờ đơn, ngoài Hoắc Tri Vận ra, hai cái còn lại đều là giặc cướp người Tuyết Nguyên bản địa giết người cướp của, công lực miễn cưỡng đạt đến ngưỡng tông sư, nhưng võ học tạo nghệ chỉ có thể dùng nát bét để hình dung. Bản thân Vân Ly đã là thiếu chủ Bình Thiên giáo, tài nguyên lại càng không cần phải nói, ngoài Thiên Lang châu, Dạ Kinh Đường có cái gì thì Vân Ly đều có cái đó, giờ đã đi vào trung du tông sư, giết mấy con cá tạp này, chỉ là một đao giải quyết, từ lúc ra ngoài đến khi xong việc, tổng cộng cũng chỉ mất nửa canh giờ.
Vì là dân trừ hại, tiện thể còn có thể kiếm bạc, tâm tình Vân Ly rất không tệ, chờ sau khi làm xong chuyện xấu, tháo lớp ngụy trang cùng nhau trở về, ven đường lại nhảy lên lưng Dạ Kinh Đường, lẩm bẩm nói:
"Cái này không có sao? Đạo chích ở khắp nơi trên đất Bắc Lương, còn không bình thường hơn Lương Châu, có thể tiêu diệt tai họa không chỉ có chút đó thôi chứ?"
"Nơi này là thành Sóc Phong, trong thành ít nhất có một phần ba người không trong sạch, nếu mà thật sự đại khai sát giới, vậy chẳng phải biến thành đồ thành, vẫn là chính sự quan trọng..."
"Ai dà."
Thấy vậy, Chiết Vân Ly cũng chỉ đành hậm hực cho qua, chờ đến khi đi tới gần khách sạn nơi dừng chân, sợ sư phụ nhìn thấy, mới từ trên lưng xuống, từ xa gọi:
"Òm ọp òm ọp?"
"Chít chít!"
Điểu Điểu đang ngồi xổm ở dưới mái hiên, nhìn thấy hai người liền một đầu đâm xuống, đậu lên cánh tay Vân Ly, trái phải tìm kiếm, xem có đồ ăn ngon mang về cho nó không.
Dạ Kinh Đường đưa tay sờ lên đầu Điểu Điểu, sau đó liền đi lên lầu, phát hiện phòng Thanh Chỉ tối om, hình như đang ngủ, liền đi đầu đi tới gian phòng bên ngoài của Băng Đà Đà, đưa tay gõ cửa:
Thùng thùng ! "Vào đi."
Trên bàn trong phòng, thắp một ngọn nến, bên cạnh chỉnh tề bày các loại sách vở.
Tiết Bạch Cẩm đang ngồi ngay ngắn bên bàn, cầm quyển sách trên tay, khoác áo bào trắng như tuyết, tóc thì được cột bằng dây, khuôn mặt lãnh ngạo mang theo ba phần khí khái hào hùng, mới nhìn giống tảng băng lớn, nhưng lông mày dài nhỏ, mũi cao thẳng, đôi mắt vẫn là mắt hồ ly với đường cong cực kỳ xinh đẹp, khiến khí chất tổng thể trở thành trong nhu có cương, nhìn kỹ lại, sẽ cảm nhận được sự linh động mềm mại đáng yêu thuộc về phái nữ.
Bất quá Dạ Kinh Đường sợ bị Băng Đà Đà túm lấy xoa bóp mở long tích, cũng không tiện nhìn chằm chằm đánh giá, đi vào bên cạnh bàn đặt binh khí xuống:
"Đang xem gì vậy?"
Tiết Bạch Cẩm tính tình trước giờ ngay thẳng, đương nhiên sẽ không lén lút ôm tạp thư xem, nghe vậy thì đặt sách nằm ngang xuống, chỉ vào chỗ ghi chép trong " Thông lục thành Sóc Phong ":
"Hình như bên cạnh Bắc Vân rất có hứng thú với kỳ môn phương thuật, dù là đạo môn Phật gia hay vu chúc phương sĩ, chỉ cần biết mấy thứ này thì đều có thể tới phủ thành chủ ăn uống miễn phí, cho dù cầu mưa thỉnh thần không linh nghiệm thì cũng sẽ không bị trách phạt..."
Thấy vậy, Dạ Kinh Đường cũng ngồi xuống ghế dài, cúi đầu quan sát kỹ, có thể thấy trên sách viết rất nhiều chuyện về các kỳ môn phương sĩ chạy tới phủ thành chủ làm khách, hắn hơi suy nghĩ một chút, ngược lại nhớ lại chuyện Thanh Hòa từng làm đại thần cho hắn:
"Bất kể là đạo pháp Phật pháp, hay là một mạch vu chúc, cũng đều là kỳ môn phương thuật do cao nhân thời thượng cổ nghĩ ra. Mà Minh Long đồ hay Thủy Đế cửu thuật cũng đều là do những người này góp lại."
Bây giờ người ta dùng không linh nghiệm, có lẽ là vì không ngộ ra bản chất phía sau những thứ này. Bắc Vân có lẽ đã tìm hiểu được đạo lý này, đang thông qua thu thập kỳ môn phương thuật lưu truyền trong dân gian, nghiên cứu nguyên lý sâu xa, ừm... cũng chính là lĩnh hội thiên Đạo chí lý.
Tiết Bạch Cẩm thấy Dạ Kinh Đường biết giữ khoảng cách một quyền, cũng không tính toán chuyện vừa rồi, nghiêm túc hỏi:
"Ý của ngươi là, mấy truyền thuyết cầu mây cầu mưa, dời núi lấp biển gì đó, thật sự có tồn tại sao?"
"Chắc là có, bất quá muốn mạnh như trong truyền thuyết thì đoán chừng còn phải xem 'đạo hạnh'. Trước mắt ta cũng mới chỉ vừa chạm đến ngưỡng cửa mà thôi."
Tiết Bạch Cẩm sau khi bước vào Võ Thánh thì kỳ thật cũng đã bắt đầu bước vào cảnh giới 'Luyện khí hóa thần', nhưng chưa mò thấy và cũng không nắm bắt được những thứ thông huyền đó, nghe thấy lời này thì hiếu kỳ hỏi:
"Ngoài việc trăm bước phi kiếm và dẫn đạo khí huyết ra, ngươi còn biết thần thông gì khác nữa không?"
Dạ Kinh Đường kỳ thực vẫn luôn âm thầm tìm tòi cách dùng 'Bàn Sơn Đồ', chỉ là chưa đến lúc cần thiết nên không dám tùy tiện vận dụng thôi.
Thấy Băng Đà Đà hiếu kỳ hỏi thăm, hắn tự nhiên muốn làm bộ một chút, liền nâng nhẹ tay phải, tìm cách không quấy nhiễu đến khí tức của Băng Đà Đà.
Nhưng người không phải vật chết, tình huống cơ thể luôn luôn thay đổi, Dạ Kinh Đường để tay lên người, có thể cảm nhận được hướng đi của khí mạch nội thể đối phương, độ khó khi dẫn đạo quấy nhiễu không lớn; còn ở trong tình huống cách không, không có cách nào dùng xúc giác để dò xét, hắn hoàn toàn không biết khí ở trong người chỗ nào, đương nhiên cũng không thể dẫn đạo được.
Dạ Kinh Đường cau mày nghiêm túc thử, ý đồ nắm bắt hướng đi khí mạch trong người Băng Đà Đà, nhưng thử nửa ngày sau...
Bịch!
Tiết Bạch Cẩm nhìn động tác của Dạ Kinh Đường, còn tưởng hắn định biểu diễn kiểu tiên thuật 'lòng bàn tay bốc lửa' gì đó, kết quả đợi một lúc thì chợt phát hiện ngực tê dại, tiếp đó vạt áo như bị cái gì lay động, một đám đồ vật có quy mô không nhỏ đung đưa dưới ánh nến, mang theo từng đợt gợn sóng nhấp nhô...?
Trong phòng lập tức trở nên tĩnh lặng!
Tiết Bạch Cẩm cúi đầu nhìn, rồi từ vẻ chuyên chú, dần dần lạnh xuống, trong ánh mắt dần dần lộ ra sát khí ngập trời!
Biểu cảm của Dạ Kinh Đường cứng đờ, thầm nghĩ trong lòng không ổn, vội đưa tay:
"Sai rồi sai rồi... Hả?!"
Bộp!
Tiết Bạch Cẩm bắt lấy tay trái Dạ Kinh Đường, trực tiếp ấn tên háo sắc này lên bàn, ánh mắt lạnh lùng như băng:
"Thần thông thông huyền như vậy, mà ngươi lại dùng để làm loại chuyện bẩn thỉu này, ngươi đúng là..."
Dạ Kinh Đường mặt dán vào sách vở, vội vàng nhận lỗi:
"Thật sự là nhầm lẫn, tay ta không với tới, sao có thể dùng biện pháp này để chiếm tiện nghi của nàng chứ..."
"Ngươi còn dám giảo biện?"
Tiết Bạch Cẩm giơ nắm tay trái lên, thế như Võ Tòng đánh hổ, nhưng lại lay lay hai lần, cũng không tiện thật sự đánh Dạ Kinh Đường, mà quay lại chất vấn:
"Có phải ngươi lại dùng đến tấm đồ thứ bảy không?"
"Hả?"
Dạ Kinh Đường sững sờ, tiếp đó hiểu ra ý của Băng Đà Đà, lắc đầu như Điểu Điểu:
"Không có không có, tuyệt đối không có..."
Tiết Bạch Cẩm đâu phải Nữu Nữu ngốc nghếch, có thể cách không sờ ngực nàng, cái này rõ ràng cùng một mạch với thủ pháp khống chế đao kiếm, lập tức ánh mắt trầm xuống:
"Đã bảo ngươi rồi, cấm kỵ chi đạo không thể tùy tiện chạm vào, thân thể ngươi bị thương thì làm sao? Để ta kiểm tra cho ngươi một chút..."
"Hả?! Không cần đâu, ta không sao, khỏe lắm mà..."
Tiết Bạch Cẩm nào nghe mấy lời giải thích này, kéo Dạ Kinh Đường dậy, đẩy lên giường, sau đó đè lên, định xoa vai bóp lưng mở long tích cho hắn.
Dạ Kinh Đường nào chịu nổi kiểu hầu hạ này, bị ấn nhào vào nệm, vội vàng bắt lấy cổ tay Băng Đà Đà, hết sức nhỏ nhẹ nói:
"Tốt tốt tốt, ta xin lỗi, ta nhớ rồi, lần sau không dám vậy nữa..."
Tiết Bạch Cẩm từ trên cao nhìn xuống không nói gì, hai tay ghì lấy cổ tay Dạ Kinh Đường, muốn bắt hắn.
Nhưng Dạ Kinh Đường chắc chắn không dám buông tay, cùng Băng Đà Đà đấu sức một lát, thấy nàng muốn tóm đến xương tỳ bà, chỉ đành cố sức kéo mạnh cổ tay sang hai bên một phát, kết quả...
Bịch! Dạ Kinh Đường ngã xuống giường, bị Tiết Bạch Cẩm ấn lên, song phương cùng nhau giằng co, thân thể Tiết Bạch Cẩm nghiêng về phía trước với biên độ lớn, điểm tựa đều dồn vào hai tay.
Lúc này Dạ Kinh Đường vì kháng cự mà đột nhiên giở trò ngựa hoang sút cương, kéo mạnh tay Tiết Bạch Cẩm sang hai bên, kết quả thì không cần nói cũng hiểu.
Lực lượng của Tiết Bạch Cẩm không bằng Dạ Kinh Đường, hai tay bị kéo sang hai bên, trực tiếp mất điểm tựa, thân thể tự nhiên ngã xuống ngực Dạ Kinh Đường, hai người trong nháy mắt biến thành mặt đối mặt, do quán tính, Tiết Bạch Cẩm còn đụng vào mặt Dạ Kinh Đường.
Bốp !
Trong phòng lại lần nữa lâm vào tĩnh mịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận