Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 1474: Đồng hành? (2)

Sau khi mơ hồ làm rõ mạch chuyện, Hoa Tuấn Thần không nói nhiều, đi theo Tuất công công đến bên ngoài trang viên, bắt đầu đảm nhận vị trí cao thủ trấn giữ, chờ đợi màn đêm buông xuống...
Cửa Thường Dương ở phía đông thành, là nơi thái giám tạp dịch thường xuyên ra vào cung, đến chiều tà, có không ít xe chở các loại rác thải sinh hoạt ra ngoài.
Còn quảng trường bên ngoài cửa cung, phần lớn là nhà của thái giám hoặc ngự trù, tuy không nghèo khó nhưng cũng không thể gọi là giàu có.
Trời dần tối, trong một con hẻm nhỏ bên ngoài cửa Thường Dương, Dạ Kinh Đường ẩn mình trên đầu tường, cẩn thận quan sát tình hình ra vào của cửa cung.
Còn Phạm Thanh Hòa và Chiết Vân Ly đều đã thay y phục dạ hành, cùng Điểu Điểu nấp trong ngõ hẻm theo dõi, để phòng bất trắc.
Dạ Kinh Đường quan sát một hồi, khi tiếng trống chiều vang lên, đám cấm quân canh gác ở cửa cung ban đầu, vì đến giờ đổi ca nên rời khỏi vị trí, biến mất ở bên ngoài cửa cung, nhưng cấm quân đổi ca vẫn chưa đến kịp thời.
Chẳng bao lâu, mấy tiểu thái giám dẫn xe nước quay lại, buổi chiều ra ngoài chỉ có hai người, lúc này vào lại biến thành ba.
Dạ Kinh Đường nhìn kỹ, thấy hai người đi trước đúng là thái giám thật, còn người đi sau, dù mặc áo thái giám, nhưng vóc dáng khá cao, quần áo không vừa vặn lắm, khi di chuyển, qua vạt áo choàng có thể thấy bên trong vẫn mặc công tử bào và giày vải, khí chất và dáng vẻ hơn hẳn hai thái giám đi trước.
Chiết Vân Ly đang canh gác xung quanh, thấy cảnh này liền lặng lẽ tiến lên, nhỏ giọng hỏi:
"Đây là trai lơ của Thái hậu à? Dáng dấp có tuấn tú không?"
Dạ Kinh Đường gõ nhẹ lên đầu Vân Ly:
"Đồ ăn bám, có gì đáng xem, sau này tránh xa loại người này ra."
Chiết Vân Ly không thấy rõ mặt, chỉ tò mò muốn biết rốt cuộc người đó có dung mạo ra sao mà có thể được Thái hậu coi trọng, biến thành cha kế của Hoàng đế.
Bị Dạ Kinh Đường gõ một cái, Chiết Vân Ly dẹp bỏ ý nghĩ vớ vẩn, hỏi:
"Bao giờ vào trong?"
Dạ Kinh Đường nghe lão Lưu của Thanh Long hội nói, là phải nhìn thấy khói lửa báo tin, đợi cao thủ trong cung rời đi mới lẻn vào.
Nhưng trời biết đám tặc tử rừng Bích Thủy khi nào mới hành động, trước mắt cơ hội lẻn vào đã quá hoàn hảo rồi, nếu chờ đợi thêm, e là lỡ mất thời cơ tốt.
Dạ Kinh Đường đợi thêm một lát, khi đoàn đưa trai lơ đi xa mới không trì hoãn nữa, ra hiệu cho Vân Ly và Thanh Hòa chờ ở ngoài, còn hắn thì phi thân nhảy lên, men theo cửa cung lách vào bên trong.
Khi vừa vào đến cửa cung, tường cung nguy nga ngăn cách tạp âm bên ngoài, cả thiên địa dường như cũng trở nên tĩnh lặng.
Dạ Kinh Đường mặc đồ dạ hành, đến cả tóc cũng trùm kín, chỉ lộ ra đôi mắt, lưng dựa vào tường thành, quan sát tỉ mỉ tình hình bên trong.
Cửa Thường Dương nằm ở phía đông hoàng thành, bên trong là ngự thiện phòng và phòng giặt đồ các nơi, hai bên phòng ốc được ngăn cách bởi bức tường cao hai trượng, trên cơ bản chỉ nhìn thấy một con đường hành lang thẳng tắp.
Theo bản đồ chỉ dẫn, đi vào trong nữa là đến Đông cung, nơi ở của Thái tử, từ cạnh đó đi tiếp là đến cung điện của Lương Thái hậu.
Còn nơi cất danh đao 'Cáo lông đỏ' là ở Tàng Bảo Các trong cung Minh Nhạc của Lương đế, muốn đi đến đó phải đi ngang qua toàn bộ khu phía đông.
Dạ Kinh Đường thận trọng từng bước, men theo đường hành lang đi về phía trước, ban đầu hết sức cẩn thận, nhưng đi được nửa đường lại thấy hành động này hơi thừa.
Con đường đưa trai lơ vào cung có thể nói là yên tĩnh hơn cả ở nhà, trên đường không có bất cứ cung nhân nào qua lại, những chỗ giao nhau còn được che chắn cẩn thận, để tránh cung nhân thấy những thứ không nên thấy.
Dạ Kinh Đường nghĩ mình có chạy nhanh tới cũng sẽ không ai phát hiện ra, nhưng để đảm bảo an toàn, vẫn một đường nén khí, lặng lẽ men theo đường đi xuyên qua khu phía đông hoàng thành, đến gần cung Minh Nhạc ở khu trung tâm.
Thái hậu âm thầm triệu trai lơ, chắc chắn chỉ dọn dẹp con đường đến tẩm cung, khi đi đến gần cung Minh Nhạc thì đã vượt giới hạn, muốn tiến vào phải dựa vào bản lĩnh của mình.
Dạ Kinh Đường biết trong cung Minh Nhạc nhất định có Thập Nhị Thị làm trạm gác, thái giám đứng đầu là công công Tử Lương chắc chắn đang ở bên Lương đế, đám rừng Bích Thủy cũng có vài người hiệp phòng, trong cung còn bao nhiêu người nữa hắn cũng không rõ.
Thập Nhị Thị đều luyện qua Minh Thần đồ, giác quan không kém hắn bao nhiêu, nên Dạ Kinh Đường vô cùng cẩn trọng, núp mình dưới chân tường hoàng cung chờ đợi, đến khi nửa khắc trôi qua mới có vài bóng người từ phía sau tường thành đi tới, còn nghe thấy tiếng trò chuyện:
"Mấy ngày nay bên ngoài tình hình không ổn, e rằng có tặc tử nhắm vào tiên đan, mão công công bọn họ đều ra ngoài, nghĩa phụ không đi xem sao?"
"Chúng ta làm việc trong cung phải học được nghe lệnh, việc trên đã thông báo thì ngươi muốn chết vạn lần cũng không từ, còn việc trên không thông báo, ngươi phải thành thật chờ đợi, chớ tự ý hành động rời vị trí..."
"A... đây là chỗ nào?"
"Đây là Đông Thùy môn, đi qua đây là Đông cung của thái tử điện hạ, ban đêm đều đóng cửa. Hôm nay Thánh thượng không ở, cứ dẫn ngươi đến nhận biết đường trước, lần trước vụ án Xuân Mãn Lâu, ngươi biểu hiện không tệ, đại nhân Lý Quang Cảnh giúp ngươi nói tốt hai câu, hai ngày nữa sẽ được thăng làm tiểu thống lĩnh nội vệ, ân tình này ngươi nên nhớ kỹ..."
"Hài nhi hiểu rồi..."
Dạ Kinh Đường tựa lưng vào tường, nghe giọng của Tào A Ninh, trong lòng khá ngạc nhiên.
Còn người kia chắc chắn là Dần công công, lão tam của Thập Nhị Thị, hắn đã từng gặp một lần ở hồ Thiên Lang.
Nghe hai người nói chuyện thì có vẻ, Dần công công thấy Tào A Ninh lanh lợi nên đã nhận làm con nuôi, dẫn đi làm quen với công việc hằng ngày của nội vệ trong cung.
Tuy quen cả hai, nhưng Dạ Kinh Đường không tiện nhảy ra bắt chuyện lúc này, nên tiếp tục nín thở sau tường, đợi hai người đi khuất mới lặng lẽ leo qua tường thành, tiến vào cung Minh Nhạc.
Cung Minh Nhạc là nơi ở của Lương đế, do Lương đế rời đi, nên cung nhân hầu hạ ăn uống sinh hoạt thường ngày đều đi theo, lúc này trong cung vắng lặng, đèn đuốc cũng không nhiều.
Dạ Kinh Đường đi theo bản đồ Thanh Long hội cung cấp, vòng qua những trạm gác công khai lẫn trạm gác ngầm, không tốn nhiều sức đã đến Tàng Bảo Các của Lương đế, cửa đóng bằng khóa, bên trong không có người canh gác.
Nếu Dạ Kinh Đường thực sự chỉ đến để trộm bảo đao 'Cáo lông đỏ' thì chuyến này quá dễ dàng, lấy đao rồi theo đường cũ trở về, có lẽ đến sáng mai mới có người phát hiện có kẻ trộm vào cung.
Nhưng mục đích chuyến đi này của Dạ Kinh Đường rõ ràng không phải như vậy, đến Tàng Bảo Các, hắn lặng lẽ vào trong tìm kiếm một phen.
Trong tàng bảo các toàn là những đồ cổ trân quý mà Lương đế thích, nào là tranh chữ, bình hoa, bảo kiếm, danh đao, tuy đều rất quý, nhưng so với kho báu kinh người thì ở trong hoàng thành, chúng cũng không tính là vật quá đặc biệt.
Dạ Kinh Đường chỉ nhìn qua loa rồi biết nơi này không có khả năng giấu Minh Long đồ, đang định bỏ đi thì lại liếc qua khu vực đặt binh khí.
Ở vị trí trung tâm của khu binh khí, đặt một thanh đao cũ, vẻ ngoài không hoa lệ, vỏ đao màu quạ đỏ, chuôi đao không trang trí cầu kỳ, phía sau chuôi đao có treo tua, có vẻ làm từ đuôi lông của hồ ly lửa, chắc hẳn là danh đao 'Cáo lông đỏ'.
Tuy lưỡi đao chưa ra khỏi vỏ, nhưng Dạ Kinh Đường chơi đao nhiều năm, chỉ cần nhìn hình dáng và kết cấu liền biết đây là một thanh đao tốt, hơn nữa danh tiếng lại lớn như vậy, chắc chắn ngây ngốc sẽ thích, lấy về làm đồ vật quý hiến tặng, không chừng ngây ngốc có thể thưởng cho hắn chơi đuôi cáo...
Nghĩ đến đây, Dạ Kinh Đường cũng chẳng khác gì khi đoạt vô số trân bảo của Tây Bắc Vương Đình, bước đến gần, kiểm tra cẩn thận rồi cầm bảo đao cáo lông đỏ lên, dùng vải đen bao lại, giắt sau lưng rồi mới lặng lẽ rời khỏi Tàng Bảo Các, đi về hướng tẩm điện tìm kiếm.
Dù hoàng đế không có ở nhà, việc bố phòng tẩm điện so với ngày thường đã được tăng cường lên rất nhiều, nhưng dù sao nơi này cũng là cấm địa hoàng thành, chưa đến mức dễ dàng vào như chỗ không người.
Dạ Kinh Đường còn cách tẩm điện hơn trăm mét đã phát hiện sự canh phòng rõ ràng tăng lên.
Dần công công, người dẫn Tào A Ninh đi làm quen lộ trình, mỗi khi đi tuần tra quanh cung Minh Nhạc đều sẽ đi ngang qua tẩm điện.
Còn một người Thập Nhị thị không rõ tên, cũng dẫn tùy tùng tuần tra trong cung, tuy hướng đi khác nhau nhưng lộ trình của họ đều giao nhau ở chỗ này.
Thập Nhị thị đều luyện Minh Thần đồ, lục giác nhạy bén, nghe được tiếng gió thổi cỏ lay trong vòng trăm trượng, hai người thay phiên đi tới đi lui như vậy, thì ngoài khoảng thời gian cả hai đi khuất và không có khả năng nghe thấy động tĩnh từ tẩm điện, khoảng trống chỉ có khoảng nửa phút.
Dạ Kinh Đường nín thở ẩn mình hồi lâu, cho đến khi thăm dò được quy luật tuần tra của hai thái giám, mới tranh thủ lúc hai người vừa giao nhau đi xa, vượt qua khu vườn nhỏ bên hông tẩm điện, đến dưới cửa sổ, đẩy cửa sổ chui vào bên trong.
Dạ Kinh Đường ở trong cửa sổ cấp tốc đè nén toàn bộ khí tức, ngay cả nhịp tim cũng chậm dần đến mức gần như ngừng hẳn, ở yên tại chỗ chờ rất lâu, xác định không có gì khác thường sau đó, cho đến khi hai bên lại lần nữa xuất hiện khoảng trống không có người canh gác, mới lặng lẽ tìm kiếm ở trong tẩm điện. Hai triều Nam Bắc bởi vì cùng chung nguồn gốc, nên bố cục kiến trúc không khác biệt quá lớn, đều là bên trái là phòng ngủ, bên phải là thư phòng, ở giữa là chính điện để nghỉ ngơi. Dạ Kinh Đường nhanh chóng đi vào thư phòng, vừa liếc nhìn xung quanh, lại nín thở chờ đợi, cho đến khi khoảng trống không có người canh tiếp theo xuất hiện, mới đi đến kiểm tra khu vực tranh chữ ở trong thư phòng. Kết quả, việc này lại thuận lợi hơn so với hắn tưởng tượng một chút, hắn vừa mới kiểm tra vài lần, liền phát hiện ra một hốc tối ở sau một bức tranh phong cảnh, đúng là nơi Long Chính Thanh đã nói.
Dạ Kinh Đường dùng ám kình chấn động vào khóa của hốc tối, lặng lẽ mở ra cái hốc tối được làm rất tinh xảo này. Nhưng đáng tiếc là Lương đế cũng không chủ quan như hắn nghĩ, bên trong hốc tối chỉ có một xấp giấy. Dạ Kinh Đường cầm lấy xấp giấy cẩn thận xem xét, thấy đây đều là bài thi viết của Bàn Thái Tử khi còn nhỏ, tất cả đều được phê chữa nghiêm túc, từ khi ba bốn tuổi cho đến gần đây đều có, trong đó có khen có chê, nhưng lại cất giấu ở chỗ này, hiển nhiên là không trả lại cho Thái Tử, để Thái Tử tự mình nhìn lại.
Dạ Kinh Đường nhìn thấy những thứ này, mơ hồ xác định được rằng Lương đế chưa bao giờ có ý định thay đổi thái tử, việc làm ra vẻ lạnh nhạt với Thái Tử, việc thiên vị Tam hoàng tử muốn thay đổi thái tử chỉ là tin đồn, phỏng chừng chỉ là muốn thúc giục Thái Tử, để sớm trưởng thành. Chuyện này liên quan đến phúc quốc truyền thừa của Bắc triều, nói ra thì cũng là việc lớn, nhưng trước mắt lại chẳng có tác dụng gì. Dạ Kinh Đường nhìn một hồi, liền để xấp bài thi về lại hốc tối như cũ, rồi lại tiếp tục tìm kiếm ở trong thư phòng.
Nhưng tẩm điện của thiên tử quá lớn, mà Minh Long Đồ lại chỉ là một trang giấy, kẹp vào trong sách thì quả thật giấu vô tung vô ảnh, việc muốn tìm ra ở trong cả cung Minh Nhạc quả thực khó như mò kim đáy bể. Dạ Kinh Đường nắm bắt vào khoảng trống lúc hai đợt hộ vệ đi qua đi lại tuần tra, cẩn thận quan sát dấu vết trong phòng, muốn thông qua lộ trình đi lại bình thường của Lương đế, tìm ra gian phòng tối cất giấu đồ hoặc hộp chứa đồ. Nhưng trước sau bận rộn gần một canh giờ, trừ việc phát hiện Lương đế thích xem sách sử, thỉnh thoảng đánh đàn, tập chút quyền cước ở trên sân thượng thì không tìm được bất cứ nơi nào có thể cất giấu Minh Long Đồ. Thấy thời gian từng giờ trôi qua, đã gần đến đêm khuya, lông mày Dạ Kinh Đường dần nhíu lại, cảm thấy chuyến này e là phí công vô ích rồi. Nhưng ngay khi hắn đang do dự không biết có nên từ bỏ hay không, ngược lại đến rừng Bích Thủy thử đoạt phương thuốc tiên đan thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng động nhỏ vụn:
Hô !
Nghe từ tiếng động, hình như có người vừa bay qua bức tường vây ở xa, khinh công cực kì cao siêu.
Dạ Kinh Đường xác định Dần công công vừa mới đi qua, lúc này đang ở trong khoảng trống không có ai canh gác, chợt nghe thấy động tĩnh, hắn tự nhiên giật mình trong lòng, vội vàng đến bên cửa sổ, từ khe hở nhìn ra bên ngoài. Vì trời đầy mây, bên ngoài không có ánh trăng, chỉ có thể thông qua mấy ngọn đèn lồng để nhìn thấy bóng hình lờ mờ ở bên ngoài tẩm điện. Dạ Kinh Đường nheo mắt cẩn thận xem xét, đã thấy một bóng người mặc y phục dạ hành, lặng lẽ nhảy vào vườn hoa, khi dịch chuyển một tảng đá Cảnh Quan, hoàn toàn đè nén tất cả hơi thở, không hề nhúc nhích, đến ngay cả hắn cũng khó mà phát giác được vị trí. Mà chỉ lát sau, một tên Thập Nhị Thị khác, dẫn theo đèn lồng từ hành lang bên hồ xuất hiện, vừa đi vừa quét mắt về hướng tẩm điện, sau đó liền rời đi. lộp bộp lộp bộp! Sau khi tiếng bước chân biến mất, sau tảng đá Cảnh Quan lại có động tĩnh. Bóng người đen lặng lẽ xuất hiện, động tác nhanh nhẹn đi đến bên ngoài tẩm điện, mở cửa đi vào, rồi sau đó lại tiếp tục lặng lẽ đợi thời cơ tiếp theo. " ? " Dạ Kinh Đường thấy cảnh này, liền biết người này cũng đã dò ra quy luật tuần tra của hai tên thái giám, hắn đến hoàng cung trộm đồ, nằm mơ cũng không ngờ tới lại còn đụng phải đồng nghiệp. Thanh Long hội, một công đôi việc lại biến thành dã tràng xe cát rồi.
Trong tẩm cung đã có cao thủ, hắn có thêm động tác nữa khẳng định dễ dàng bị phát hiện. Dạ Kinh Đường hơi cân nhắc, liền đi đầu từ bỏ việc tìm kiếm, ngược lại thừa dịp lúc hộ vệ đổi ca quay người, đè nén khí tức rời khỏi tẩm điện, đi tới bên ngoài thiên điện, chuẩn bị xem thử xem kẻ đồng nghiệp gan to bằng trời này, đang muốn làm chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận