Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 1107: Béo Phi

Dạ Kinh Đường vội vàng đứng thẳng lưng lại, làm ra vẻ như không có vấn đề gì:
"Không sao cả, chỉ là cả ngày không ăn gì nên hơi đói thôi, đi ra phòng khách ăn ít gì đi."
Phạm Thanh Hòa cảm thấy sau khi tỉnh dậy từ giường, cơ thể Dạ Kinh Đường rất yếu, hai tay đỡ vào cánh tay hắn dìu ra ngoài, trong lúc đó còn dùng tay bắt mạch, kết quả phát hiện ra rằng hắn còn yếu hơn cả khi bị ngất hôm qua... Có chút giống như là đã tiêu hao rất nhiều sức lực vào đêm qua...
Phạm Thanh Hòa có thể coi là một nửa của thần y, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt tự nhiên trở nên hoài nghỉ, ngay lập tức lại nghĩ đến người luôn lo lắng cho Dạ Kinh Đường là Tam Nương, sáng nay không hỏi tình hình gì cả, đã ra khỏi nhà đi mất. Liệu Tam Nương có chạy vào phòng Dạ Kinh Đường vào đêm qua không?
Nghĩ đến viễn cảnh này, Phạm Thanh Hòa tự nhiên tức giận, nhăn mày nói:
"Dạ Kinh Đường, cơ thể ngươi đã như vậy rồi, vẫn còn có cái ham muốn đấy?"
Dạ Kinh Đường thấy Phạm cô nương đã nhận ra, cũng không thể giải thích chi tiết được, chỉ có thể ngượng ngùng nói: 'Ài, do hôm qua có uống hai chén rượu..."
"Ngươi bị thương mà vẫn còn uống được rượu?"
"Ừm?"
Dạ Kinh Đường ngơ ngác:
"Ngươi không phải nói rượu đó là rượu thuốc, uống hai chén sẽ khỏe nhanh..."
Phạm Thanh Hòa nghe được lời này, như hiểu được điều gì đó, tức giận nói:
"Con yêu nữ kia, lại nói hươu nói vượn. Yêu nữ kia, ngươi ra đây cho ta."
"Ài ài...
Dạ Kinh Đường cũng hiểu được kế hoạch của Thủy Nhi có sâu xa đến mức nào, hắn ta đâu dám để Phạm cô nương xông vào phòng để truy cứu tội tình, liền vội vàng kéo nàng ra đi:
"Là ta nhớ lộn rồi, ta tưởng Phạm cô nương nói rượu này bổ, là để bồi dưỡng cơ thể, vì vậy mới uống hai chén..."
Phạm Thanh Hòa không muốn Dạ Kinh Đường đang bị thương mà lại dùng quá nhiều sức lực, chỉ có thể để hắn ta kéo đi, trên đường nghiêm túc nói:
"Rượu đó vốn là thứ đại bổ dưỡng, nhưng ngươi phải thành thật nằm xuống bồi dưỡng cơ thể mới có thể bổ dưỡng được; ngươi uống xong rồi đi làm tổn thương các cô nương khác, chỉ có hai chén rượu đó, có thể bồi bổ lại được bao nhiêu tinh khí ngươi đã tiêu hao..."
Dạ Kinh Đường phát hiện Phạm Thanh Hòa mặt đang đỏ dần lên, còn nghiêm túc giáo huấn mình, thực sự cảm thấy có chút xấu hổ, gật đầu nói:
"Biết rồi, sau này ta sẽ chú ý..."
"Tháng này ngươi phải nằm yên nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho ta, ta sẽ bắt mạch đúng giờ, ta cho phép ngươi làm gì, ngươi mới được làm cái đó, nếu không tuân theo lời khuyên bảo của đại phu mà ban đêm lại làm loạn, ta... ta sẽ đi nói với Tĩnh Vương, để nàng ấy quản ngươi."
Dạ Kinh Đường trở thành người dựa vào tay Phạm Thanh Hòa, với vẻ mặt hài lòng nói:
"Được lắm, ta biết rồi, hôm qua thật sự là do hai chén rượu kia..."
Phạm Thanh Hòa thấy vậy mới chịu từ bỏ, cùng Dạ Kinh Đường đi đến phòng ăn ở phía trước.
Trong phòng có thêm một vài nha hoàn từ Bùi gia đến, vì ít người làm, nên kiêm nhiệm luôn việc làm đầu bếp, thấy Dạ Kinh Đường tỉnh dậy, liền bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Dạ Kinh Đường ngồi trong phòng khách hướng về vườn hoa, tựa vào ghế gỗ nan muội, bên chân còn có một cái lò sưởi đồng vàng, Phạm Thanh Hòa ngồi bên cạnh xoa bóp vai và bấm bóp lưng cho hắn ta, trông giống như một thương nhân giàu có với nhiều vợ và tình nhân.
Tuy nhiên, sau khi chờ trong phòng khách một lúc, chưa thấy bữa sáng được mang đến, đã thấy Bình Nhi từ hành lang hớt hải chạy tới, đi đến cửa sổ, lo lắng mở miệng nói:
"Dạ công tử, không hay rồi không hay rồi, tiểu thư đang ở trong phòng bếp nấu... nấu..."
Mặc dù Bình Nhi không dám nói tiếp, nhưng Dạ Kinh Đường vẫn hiểu nàng muốn nói gì, khóe miệng co giật.
Dạ Kinh Đường mặc dù cảm thấy mì phở có vị khá ngon, nhưng thực sự không tin tưởng vào kỹ nghệ vừa mới học của Tiểu Vân Ly, vì vậy nhanh chóng mở miệng nói:
"Bị thương không thể ăn đồ cay nóng, để Vân Ly lần sau lại nấu, làm một chút cơm cháo đơn giản là được rồi."
Bình Nhi như được giải thoát, liền chạy xuống để truyền lệnh.
Trận đại chiến ngày hôm qua, đã gây ra sóng gió lớn khắp thành, tin tức bây giờ ước chừng sắp truyền ra khắp Trạch Châu.
Những năm trước, người dân kinh thành, cũng thường từ miệng của những người kể chuyện, nghe kể về cảnh tượng của các võ khôi đối đầu, núi sông biến màu, thiên địa chuyển dịch, nhưng hầu hết đều coi như là diễn dịch phóng đại, rốt cuộc các võ quán hàng đầu đối đầu, không phải mỗi năm mới có một lần, mà chắc chắn sẽ không giao chiến ở trên đại đường kinh thành, hầu hết mọi người đều chưa từng thấy trực tiếp.
Cho đến trận chiến Nhận Thiên Môn ngày hôm qua, hàng chục ngàn người dân đã thấy cảnh tượng ' trên đường cát đá bay đầy trời, tường thành nhà cửa mềm như giấy' mới phát hiện ra rằng người kể chuyện vẫn nói quá bảo thủ.
Đại Ngụy tôn sùng võ công, tự nhiên sẽ kính trọng cường giả, vì thế từ bắt đầu ngày hôm qua gần cầu Thiên Thủy đã bị bao quanh toàn người là người, trong đó phần lớn là những võ phu, các thư sinh cũng không ít, có phần rất giống cảnh tượng khi sống ở kinh thành trong các triều đại trước.
Dạ Kinh Đường ngồi trong phòng khách, có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vào, nhưng chắc chắn là không còn hơi sức đâu mà ra ngoài nói vài câu, sau khi ăn xong bữa sáng, liền lại dùng việc nghỉ ngơi làm cái cớ, trở lại Mai Hoa viện, để Thủy Nhi mang điểm tâm buổi sáng về phòng.
Tuy nhiên Thủy Nhi suy cho cùng cũng là một võ khôi hàng đầu, dù cho cơ thể yếu đi chăng nữa, cũng không đến mức sau khi bị Thương Khôi thao luyện suốt nửa đêm mà không thể bò dậy được. Đợi cho Dạ Kinh Đường trở lại phòng phía Đông khi ấy đã thu dọn giường ngủ gọn gàng mà đi mất rồi.
Dạ Kinh Đường vừa trải qua hai trận đại chiến, thực sự cần phải dưỡng sức, không tốt mấy khi phải ra ngoài tìm người, liền ngồi trong thư phòng viết sách và tập viết chữ để giết thời gian.
Tập viết chữ có thể nuôi dưỡng tinh thần. Dạ Kinh Đường đang tập trung vào việc sao chép các tác phẩm nổi tiếng. Bỗng nghe tiếng bước chân và tiếng đối thoại từ bên ngoài:
"Béo Phi, Dạ Kinh Đường đang ở trong thư phòng phía trong?"
"Chít chít?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận