Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 779: Ồ

Đông Phương Ly Nhân nghe được chuyện này, nhăn lông mày, hơi chần chừ, buông lỏng cánh tay đang ôm ra, chậm rãi đi vào thùng tắm, kéo ra một sợi dây bên eo:
"Ngươi đi một mình?
"Đi cùng Tuyền Cơ Chân Nhân."
"A... trên đường ngươi nhớ cẩn thận một chút, tất cả phải nghe sư tôn sắp xếp, chớ có tự đưa ra chủ ý hành động lỗ mãng. Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Được."
Dạ Kinh Đường nhìn thấy bộ dạng này, quay người muốn đi, lại có chút do dự.
Động tác cởi dây áo của Đông Phương Ly Nhân dừng lại, chuyển tầm mắt qua:
"Ngươi còn đứng đây làm gì? Chờ nhìn bản vương tắm rửa thay đồ à?"
Dạ Kinh Đường nhẹ nhàng cười, da mặt cũng không dày đến mức này, chỉ tiến lên phía trước hôn môi một cái.
"Ô?"
Mông Đông Phương Ly Nhân đặt bên thùng tắm, lui không thể lui, cũng không có chỗ né, vốn muốn khao thưởng Dạ Kinh Đường sau thời gian ngựa không ngừng vó lại phải đi làm việc, kết quả phát hiện tên sắc lang này quá tùy tiện, cho chút ngon ngọt đã bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước.
Bởi vì chỉ mặc váy ngủ, Dạ Kinh Đường giống như đang ôm Đại Ngây Ngốc không mặc gì, quả thực có chút lấn tới, hôn hai lần đã vô ý đưa tay đến nơi không nên đụng.
"Ô..."
Chân mày Đông Phương Ly Nhân cau lại, nắm lấy bàn tay động loạn sau thắt lưng, lui về sau một chút:
"Kinh Đường!"
"Không kìm lòng được..."
"Ha ha, cái gì nhỉ, ta đi đây..."
Dạ Kinh Đường hậm hực thu tay lại, hôn lên trán Đông Phương Ly Nhân một cái mới bước nhanh ra khỏi gian phòng.
"Hừ..."
Đông Phương Ly Nhân cũng không biết nói cái gì cho phải, lau môi, xác định Dạ Kinh Đường đi xa không liếc trộm mới tiến lên đóng cửa sổ lại...
Mặc dù Thiên Lang Hồ là hồ lục địa, nhưng dài hơn một ngàn tám trăm dặm, rộng hơn sáu trăm dặm, trừ đất liền, những nơi khác nhìn không khác gì biển, vì thế có danh xưng Tây Hải.
Chư bộ Tây Hải ở bên cạnh phía Tây Bắc Thiên Lang Hồ, mà qua Thiên Lang Hồ chính là Bắc Lương, hồ này cũng coi là tấm chắn thiên nhiên với Bắc Lương, sau khi chiếm đoạt chư bộ Tây Hải, Bắc Lương xây dựng vài tòa thành dọc theo bờ hồ, có trọng binh trú đóng.
Nửa đêm, cách quan khẩu Bình Di Thành của Bắc Lương hơn trăm dặm, trong một cái trấn nhỏ, thương đội treo cờ đen đang nghỉ tạm ở khách điếm.
Ngoài khách điếm ngựa xe như nước, đều tới từ trời nam biển bắc, tiến về Lang Hiên Thành tham gia hội nghị thương đội, phần lớn là người Bắc Lương, người từ Đại Ngụy hành thương tới cũng không ít. Con trai út của Lương Vương là Đông Phương Thượng Thanh, sau khi đến điểm dừng chân, bởi vì thời gian dài ngựa xe vất vả rã rời, trực tiếp tiến vào khách điếm nghỉ ngơi, Hồ Diên Kính thì lặng yên rời khỏi khách điếm, đi một mình tới một đầu phố vắng vẻ trên tiểu trấn.
Trước đó vài ngày ở bãi xương không cẩn thận một cước đá phải trên đầu Diêm Vương gia, tâm trạng của Hồ Diên Kính đến bây giờ cũng chưa bình ổn lại, vết đao dưới xương sườn cũng chưa hồi phục, cả người nhìn qua có chút hậm hực, hai tay chắp sau lưng đi mấy bước lại thầm than một tiếng.
Lần trước mới kiếm về một mạng nhỏ, Diêm Vương che mặt kia để hắn đi liên lạc với Lân Văn Cương, sai xử xong lập tức rời đi, cũng không sắp xếp ai âm thầm theo dõi, nhưng có thể tự mình ước lượng xem có thể sống qua tháng sau hay không, tựa như có một thanh đao lơ lửng trên đầu.
Võ nghệ Hồ Diên Kính không thấp, có thể nhìn ra nếu vị kia muốn giết hắn, thật sự chỉ là chuyện một hai đao, hắn ở Hắc Kỳ làm lão đại gia nghiệp to như vậy bày ở đó, chạy được hòa thượng chạy không được miếu thờ, dưới tình huống dao kề cổ, vào ban đêm sẽ sai người đưa tin đi Nhai Châu.
Nếu như chỉ có chút chuyện phiền phức này, Hồ Diên Kính cũng không đến mức uể oải như thế, nhưng bên Lương Vương cũng xảy ra vấn đề.
Diêm Vương gia lần trước cùng hắn đi trộm, chạy tới thương đội đánh cho Trương hòa thượng dừng lại, đập nát một chiếc xe ngựa. Vật trong xe ngựa không chỉ có đồ sứ thương đội mang đến Tây Bắc làm mậu dịch, còn có cả mấy bộ ấm pha trà hắn tặng cho tầng lớp cao quý ở Bắc Lương làm lễ vật.
Đồ uống trà lấy từ lò nung trong cung chế tạo, thuộc vật phẩm đặc biệt cung cấp cho Hoàng tộc, quan lại bình thường dùng nó cũng là đi quá giới hạn, lại càng không cần phải nói đưa cho quyền quý địch quốc.
Khi Đông Phương Thượng Thanh thu dọn xe ngựa, mắt sắc bén phát hiện những đồ uống trà kia, hỏi thăm lai lịch và công dụng.
Hồ Diên Kính không tiện giải thích, chỉ nói lấy từ chợ đen, cầm đi tạo quan hệ với quan lại Bắc Lương một chút, thuận tiện đi lại làm ăn.
Việc này có thể lớn có thể nhỏ, gặp gỡ ông chủ dễ nói chuyện, không chừng sẽ không truy cứu.
Nhưng Đông Phương Thượng Thanh luôn luôn kỹ tính, cảm thấy hắn lấy được đồ đặc cống cho Hoàng tộc đã là đi quá giới hạn, tự ý đưa cho người Bắc Lương càng là tội đại nghịch.
Thêm cả sự hoài nghi trước đây, Hồ Diên Kính cảm thấy sau khi Đông Phương Thượng Thanh trở về, nhất định sẽ bẩm báo việc này với Lương Vương, sau đó tra rõ hành động của Đại đương gia là hắn tùy tiện quyết định những năm gần đây, xem có làm điều phi pháp hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận