Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 752. Gài bẫy đồng bào của mình (canh ba cầu từ đặt hàng! )

Chương 752. Gài bẫy đồng bào của mình (canh ba cầu đặt hàng!)
Ý tưởng hiện tại đã thay đổi, sau khi Casac nói vậy, rõ ràng Diệp Dương đã dao động. "Nếu đã vậy thì, ta phải đi những nơi khác chứ, làm phiền ngươi." Câu này vừa nói ra cũng là quyết định nơi tiếp theo Diệp Dương sẽ đến.
Casac nghe xong, lập tức khoát tay, "Có phiền phức gì đâu, sau này nếu ngươi rảnh rỗi, có thể đến tìm ta nhiều lần đấy." Nói xong Casac tự mình cười trước. "Có cường giả như ngươi tới chỗ ta, nhất định là làm rạng danh nơi đây của ta. Hơn nữa đến khi ngươi rảnh, chúng ta cũng có thể thảo luận một chút về vấn đề làm sao sử dụng kỹ năng." Bởi vì Casac là một Vũ Sư, nên đương nhiên cũng cảm thấy rất hứng thú với vấn đề này.
Diệp Dương gật đầu, điểm này đương nhiên hắn sẽ không từ chối. "Nếu vậy, ngươi cứ đi đổi thưởng trước đi! Khi nào rảnh lại tới tìm ta cũng được." Sau khi giải quyết xong chuyện này, Casac không muốn làm lỡ thời gian của Diệp Dương nữa. Đương nhiên cũng có thể thấy được Diệp Dương muốn đi đổi thưởng. Dù sao so với lão già chết tiệt như mình, phần thưởng vẫn có sức hút lớn hơn, đúng không?
Giống như khi đến hùng hổ thế nào, lần này Diệp Dương cũng mang theo những con quái này rời đi. Tiếp theo chính là trở về trung tâm thành thị. Lần này Diệp Dương có mục tiêu rõ ràng. Không phải vì Diệp Dương hiểu rõ bao nhiêu về khu vui chơi Hàn Quốc, mà vì Casac vừa rồi đã chỉ điểm cho hắn trước khi đi. Nói cho hắn biết, trong đám người dân bản địa này, người giàu có nhất giấu bảo bối nhiều nhất. Tìm người như vậy đổi thưởng, thường thường sẽ được nhiều thưởng hơn.
Khi Casac nói ra những lời này, hoàn toàn không cảm thấy có lỗi khi mình đang gài bẫy đồng bào. Một số người này cất giấu rất nhiều bảo bối, hơn nữa mỗi ngày thu về cũng không dùng đến. Cứ để những thứ này dầm mưa dãi nắng, đến Casac nghe thôi cũng thấy khó chịu. Những thứ này nên lấy ra dùng, nếu những người cất giữ không cần thì có thể giao cho cường giả dùng cũng được.
Ngược lại những thứ này, phải phát huy được chỗ dùng lớn nhất của chúng mới phải. Cũng vì ý nghĩ như vậy, cho nên bây giờ khi Casac nhắc đến tài sản của những người kia, hắn hoàn toàn không thấy có lỗi. Diệp Dương cũng nhân lúc đó đã biết không ít về trình độ tiềm tàng của những người trong khu vui chơi Hàn Quốc…
Sau khi nghe Casac giới thiệu một phen, Diệp Dương cũng đã xác định mục tiêu. Thoạt nhìn, Kodak á kia tuyệt đối là người giàu có nhất. Theo như Casac nói, người giàu như vậy, không móc một khoản tiền từ trên người hắn thì thật có lỗi. Hơn nữa, móc tiền từ trên người hắn tuyệt đối là việc có tính toán nhất.
Một lần nữa vượt qua một thành thị, Diệp Dương rất nhanh trở lại trung tâm thành thị. Tuy rằng do Phong Hỏa công thành mà nơi này có vẻ hơi tiêu điều, nhưng vẫn có thể thấy được sự phồn hoa. Sau khi đến đây, Diệp Dương cũng chẳng có bao nhiêu tâm tư để xem xét phong cảnh. Sau khi vào trung tâm thành thị, lập tức chạy thẳng đến Thành Chủ Phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận