Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 225. tốc biến khắc tinh, . Trốn không thoát Luyện Ngục (canh hai cầu từ đặt hàng! )

Chương 225. Khắc tinh tốc biến, trốn không thoát Luyện Ngục (canh hai cầu đặt hàng!)
Quả nhiên... Khoảng cách hắn có thể rời đi không thể quá xa!
Diệp Dương không để ý đến sự khiêu khích của Alia, mà là mặt mày hớn hở nhìn khoảng cách Alia rời đi. Từ lần trước đến bây giờ, Alia cũng chỉ rời đi không quá mười mét! Nói là biến mất, chi bằng nói Alia chỉ là có thể tốc biến trong cự ly ngắn! Chiêu thức vừa rồi Diệp Dương tung ra chính là để chứng minh điều này.
Nếu chỉ có thể thoáng hiện cự ly ngắn thì... Alia trốn không thoát! Diệp Dương tự tin nghĩ.
"Bây giờ tới lượt ta, nhân loại, để ngươi nếm thử sự lợi hại của mị hoặc chung cực!" Alia liếm liếm môi, tự cho là đã làm ra động tác quyến rũ, mới lên tiếng. Cái tên dám đối đầu với hắn này, cũng nên xuống địa ngục thôi!
"Mị..."
"Lò luyện Luyện Ngục!"
Tốc độ sử dụng kỹ năng của Diệp Dương còn nhanh hơn hắn! Khi Alia còn chưa kịp dùng chiêu hắn tự cho là có thể đối phó Diệp Dương, lại chắc chắn bị Diệp Dương miễn dịch kỹ năng mị hoặc, thì đã bị đánh gãy. Trước mắt bỗng hiện ra một cái lò lửa khổng lồ! Giống như một cái bếp lò, bao trùm hắn bên trong.
"Đây là cái gì..."
"Ngươi...ngươi trói không được ta!"
Lời thì nói như vậy, nhưng trong giọng Alia đã mang theo sự hoảng sợ. Không biết là hiệu ứng sợ hãi của lò luyện Luyện Ngục gây ra, hay là do Alia tự sợ hãi trước.
"Ngươi còn muốn tốc biến sao? Tốc biến cũng không đi ra được." Diệp Dương nhìn Alia bên trong lò luyện Luyện Ngục.
Nếu như vừa rồi, sau khi thấy Diệp Dương dùng kỹ năng với hắn, Alia khẳng định sẽ thoáng hiện. Dù không có khả năng né tránh cao như Diệp Dương, nhưng Alia vẫn có thể tránh được. Nhưng bây giờ thì khác.
Bị nhốt bên trong, khoảng cách tốc biến xa nhất của Alia chỉ là 10 mét. Mà phạm vi lò luyện Luyện Ngục của Diệp Dương lại là 100 thước. Điều này đồng nghĩa với việc Alia không thể trốn thoát chỉ bằng một lần tốc biến. Một khi lần đầu tiên thất bại, thì không cần phải thoáng hiện nữa.
-- Lò luyện Luyện Ngục có hiệu ứng gây sợ hãi!
Tỉ lệ phát động ba phần trăm, nhưng ở chỗ Diệp Dương là 100%! Chắc chắn kích hoạt! Chắc chắn khiến Alia rơi vào hoảng loạn!
Alia đang hoảng loạn thì còn dùng tốc biến được sao? Chắc là không rồi!
"A..." Cảm giác nóng rực và tuyệt vọng không thể trốn thoát khiến lượng máu của Alia từ từ giảm xuống, phát ra những tiếng kêu đau đớn. Chẳng bao lâu nữa, Alia sẽ xong đời.
"Biết tốc biến thì sao? Chắc chắn trị được ngươi mà!" Cái tốc biến này đúng là trâu bò, ít nhất so với việc hắn dựa vào chỉ số né tránh cao thì còn hữu dụng hơn. Nhưng ở chỗ Diệp Dương thì không hiệu quả.
"Thả ta... ra ngoài..." Bên trong Alia đã hấp hối.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh lửa khắc trên mặt, Mỹ Đỗ Toa thần sắc có chút ngẩn ngơ.
"Chủ nhân, may mắn... lúc đó người không dùng kỹ năng này với ta..." Thật là đáng sợ, quá mạnh mẽ! Chắc chắn là dằn vặt người! Kiểu không chết không xong đấy!
"Mỹ nữ luôn có ưu đãi, không phải sao?" Diệp Dương cười nói. Dùng lò luyện Luyện Ngục lên mỹ nữ tuyệt thế như Mỹ Đỗ Toa ư? Diệp Dương có lẽ không nhẫn tâm đến vậy. Còn như Alia hiện tại đang nếm mùi lò luyện Luyện Ngục... Diệp Dương nhún vai, không phải hắn ghét yêu nhân, thật sự là thiết lập đám yêu nhân này ác tâm thật. Đặc biệt là tên yêu nhân chi vương này lại càng khiến đầu óc Diệp Dương quay cuồng, muốn bóp chết hắn. Không nỡ ư? Không thể nào!
【Keng, ngươi tiêu diệt boss cấp lĩnh vực Yêu Nhân Chi Vương: Alia, nhận được kinh nghiệm ×500000, vàng ×50000】
Lại một lần nữa cảm nhận được tỉ lệ rớt đồ thấp đến đáng thương trong sào huyệt yêu nhân, Diệp Dương muốn thổ huyết.
Nơi quỷ quái gì thế này, đúng là danh bất hư truyền! Cung điện thì hoa lệ như vậy mà yêu nhân chi vương này lại sống ở nơi tồi tàn thế này? Không có gì cả? Ngươi là boss cấp lĩnh vực, chỉ rơi ra có thế này thôi sao? Có ý gì vậy? Boss cấp lĩnh vực khác khi bị giết sẽ rớt đồ như mưa, còn ngươi thì khác, đếm trên đầu ngón tay... Chỉ có vàng này mới chứng minh được đây là yêu nhân vương thôi à!? Dù sao...mấy tên yêu nhân trước kia thì đến một đồng xu cũng không rơi...
Haiz...
Diệp Dương tiến lên, đi đến trước mặt Alia. Thừa lúc thi thể Alia vẫn còn nguyên vẹn, Diệp Dương lấy vũ khí chiến sĩ vẫn chưa bán ra. Vung tay chém xuống, đầu của Alia lìa khỏi cổ. Như vậy là có thể về hoàn thành nhiệm vụ của tướng quân Mende. Đã giết sạch toàn bộ sào huyệt rồi mà vật phẩm thì chả được bao nhiêu, tiền thưởng nhiệm vụ của Mende đã trở thành hy vọng duy nhất của Diệp Dương.
Trở lại điểm truyền tống, quả nhiên, tướng quân Mende vẫn chỉ đứng đó, không đi đâu cả.
"Ngươi đã trở về." Tướng quân Mende trông vẫn chưa tỉnh rượu, nói năng còn hơi ngọng nghịu. Nhưng vẫn nhận rõ được người trước mặt là ai. Hắn vẫn nhớ mình giao nhiệm vụ cho Diệp Dương.
"Lấy đồ ngươi muốn đi." Diệp Dương lấy đầu Alia ra từ trong túi. Đầu của Alia sau khi bị chém đã được Diệp Dương bọc lại, nên cũng không quá đáng sợ hay ghê tởm. Nghe Diệp Dương nói vậy, Mende đang nằm nửa dưới đất lập tức bật dậy, với tốc độ cực nhanh xông tới, đoạt lấy vật trong tay Diệp Dương. Mende biết rõ hình dạng của Alia, thậm chí Alia còn do chính tay hắn thả ra. Vừa nhìn đồ trên tay, Mende liền xác nhận, đây đúng là đầu của Alia!
"Đúng là hắn! Đúng là hắn! Là hắn, hắn chết rồi!" Mende quá kích động, không ngừng lặp đi lặp lại một câu này. Ước nguyện cả đời của Mende, chính là giết Alia. Alia do chính tay hắn thả ra, mà sau khi được thả tự do (thời Triệu) đã liên tục cướp đi mạng sống của người dân thành Emil. Hắn muốn giết Alia để bù đắp sai lầm của mình. Nhưng "Là ngươi, đã giúp ta hoàn thành ước nguyện này!" Trong nháy mắt, Mende ngẩng đầu nhìn Diệp Dương, ánh mắt sáng quắc.
"Ta đã hứa, sẽ cho ngươi thù lao, ta..." Mende muốn cho Diệp Dương thứ gì đó quý giá để báo đáp, nhưng sờ khắp người mình, thần sắc Mende có chút xấu hổ. Đã bị người dân thành Emil dồn vào cái xó xỉnh này, trở thành một tên ăn mày, đến rượu uống còn phải nhờ người mua giúp, thì lấy đâu ra tiền chứ? Chớ đừng nói là có gì đó tốt để tặng Diệp Dương. Vì vậy, Mende sau khi sờ soạng khắp người liền biết rõ mình chẳng có gì, ngoài bộ y phục rách nát ra thì không còn gì khác. Thật không biết...làm sao đây... nhìn hành động sờ túi của Mende cùng vẻ mặt xấu hổ kia, quả thật là tiến thoái lưỡng nan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận