Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 569. Dám đánh ta đồ vật chủ ý? (năm canh)

Chương 569. Dám đánh đồ vật của ta sao? (năm canh) Bởi vì uy lực của tiễn tháp đối với Phong Hỏa là cực lớn, hơn nữa cho dù tiễn tháp trúng Phong Hỏa, thì sự phản đòn của Phong Hỏa cũng chỉ rơi vào người của tiễn tháp.
Nói như vậy, bọn họ căn bản không cần phải lo lắng.
Nhưng khi quan chỉ huy nhìn sang, liền phát hiện những người ở bên tiễn tháp dĩ nhiên không hề nhúc nhích.
Giống như đã bỏ cuộc không muốn giãy dụa nữa, bọn họ dĩ nhiên không dùng tiễn tháp để công kích Phong Hỏa.
Thảo nào Phong Hỏa bây giờ có thể ung dung như vậy, chỉ nhìn qua thôi cũng đã thấy quan chỉ huy tức giận.
Chúng ta ở đây liều mạng sống chết, còn ngươi lại ở kia lười biếng, lại còn chiếm cứ vị trí trọng yếu như vậy, mà vẫn không hề động đậy?
"Chúng ta căn bản không nhắm được Phong Hỏa..."
Người thao túng tiễn tháp uể oải nói.
Không phải bọn họ không muốn công kích Phong Hỏa, mà mấu chốt là bọn họ có thể làm được không.
Vừa rồi bọn họ quả thực đã vùng lên, dự định phản kích, nhưng tiễn tháp căn bản không cho họ cơ hội, Lý tổng cũng không cho họ cơ hội này.
Mỗi lần họ bắn tên đều bị né tránh một cách chuẩn xác không hề sai sót.
Bọn họ cũng không hiểu nổi, đây không phải một Pháp Sư sao? Sao tốc độ có thể nhanh như vậy chứ?
Hơn nữa tốc độ nhanh như vậy khiến họ không tài nào theo kịp, mỗi lần họ nghĩ mình có thể trúng thì Phong Hỏa luôn có thể rất nhanh tránh ra.
Cứ như vậy vùng lên, sau đó công kích mấy lần thì họ đã chọn bỏ cuộc.
Điều này thật sự quá làm khó họ rồi, mỗi lần công kích đều không trúng, cũng khiến họ sinh ra cảm giác thất bại.
Bởi vì trong đầu họ đã hình thành suy nghĩ không thể nào trúng được Phong Hỏa, nên bây giờ họ tuyệt đối không muốn cố gắng nữa.
Lúc này quan chỉ huy mới thấy những người này có vẻ như đang tiêu cực lười biếng.
Mà đến nước này thì cũng tuyên bố tất cả những gì bọn họ coi là tác dụng của thành phố này đều đã mất đi. Tháp phòng ngự sụp đổ, tiễn tháp thì không thể công kích Phong Hỏa, lưới phòng hộ thì sớm đã không thấy.
Còn như Đọa Lạc Mia thành, những công trình phòng ngự khác thì lúc này lại càng vô dụng.
Bọn họ bỏ ra nhiều tiền để có được đồ đạc, dường như cũng chỉ là một đống phế liệu mà thôi.
"Chết tiệt, nếu có thể lấy được Phong Hỏa Diệu Thạch thì tốt rồi."
Quan chỉ huy hung hăng đấm vào tường, ảo não nói.
Cho dù không thể lấy được Diệu Thạch trên người Phong Hỏa, thì nếu có thể làm cho Phong Hỏa Diệu Thạch biến mất cũng là một chuyện tốt.
Bởi vì hiện tại thứ phiền toái nhất chẳng phải Phong Hỏa Diệu Thạch sao?
Ở cự ly gần như vậy, họ đều có thể công kích được Phong Hỏa.
Nếu không có Phong Hỏa Diệu Thạch liên tục cung cấp máu cho hắn, thì lúc này Phong Hỏa đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng cũng không có nếu như, bọn họ dù có tưởng tượng như thế nào đi nữa cũng vô ích.
Phong Hỏa bây giờ vẫn vững vàng đứng ở đó, ngược lại người chơi và dân bản địa ở khu vui chơi Phù Tang quốc bên này đã sớm biến mất không ít.
Diệp Dương cũng nghe được tiếng quát của quan chỉ huy.
Nghe được quan chỉ huy còn nghĩ cướp lấy Diệu Thạch trong tay mình, Diệp Dương khẽ hừ một tiếng.
Lại dám đánh chủ ý đến đồ vật của hắn, gan này cũng thật hơi lớn rồi đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận