Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 281. Kinh hiện ở cao cấp thành phố thần bí nhân (canh hai )

Chương 281. Kinh ngạc xuất hiện ở thành phố cao cấp, nhân vật thần bí (Canh hai)
Nói cách khác, bọn họ cũng chỉ có nhiệm vụ về Phong Hỏa này mà thôi. Nhưng hai nhân viên hỗ trợ, làm xong một nhiệm vụ nhỏ mà lại bị đập hỏng bét. Điều này đại biểu cái gì chứ? Điều này có nghĩa là năng lực nghiệp vụ của họ không đạt yêu cầu rồi. Không còn cách nào khác, bây giờ kết quả đã như vậy, họ chỉ còn cách báo cáo sự việc lên cấp trên.
"Cái gì? Lại cự tuyệt rồi sao?" Lúc báo cáo, quản lý tuy nói như vậy nhưng giọng điệu lại không hề tỏ ra kinh ngạc. Rõ ràng là dù nghe được đáp án này, thực ra quản lý đã có chuẩn bị từ trước. Phong Hỏa là ai chứ? Nếu dễ dàng thuyết phục như vậy thì không phải là Phong Hỏa rồi. Hai nhân viên hỗ trợ cúi gằm mặt xuống, không dám nói thêm lời nào. Nhưng quản lý cũng không trách mắng họ, dù sao ngay cả quản lý cũng biết nhiệm vụ này khó khăn đến mức nào. Thực tế, việc có thành công hay không không phụ thuộc vào việc hai nhân viên hỗ trợ làm tốt đến đâu, mà chỉ phụ thuộc vào ý muốn của Phong Hỏa mà thôi.
"Thôi đi, ta tự mình đi nói một chút." Sau khi xoa xoa thái dương, quản lý có chút phiền não nói. Nếu như dùng thư điện tử không giải quyết được thì chỉ còn cách tự thân ra mặt thôi. Dù sao chuyện này, nếu muốn thật sự lay động được Phong Hỏa, thì phải thể hiện được thành ý của họ.
Thế nên sau khi Diệp Dương xóa thư điện tử này đi, bốn tiếng sau, một người xuất hiện trước mặt hắn. Hơn nữa lại là đột ngột xuất hiện. Nếu không phải khả năng chịu đựng trong lòng Diệp Dương đủ cao thì có lẽ cũng đã bị dọa cho giật mình. Lúc này, Diệp Dương đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, mua đủ thuốc men, chuẩn bị xong cả cuộn giấy truyền tống, hơn nữa còn là cuộn giấy truyền tống xuyên quốc gia, để phòng ngừa bất trắc. Bây giờ hắn còn đang định đến Phù Tang quốc. Nhưng ngay trước mắt lại xuất hiện một người thân phận không rõ này. Không sai, đúng là một người thân phận không rõ, Diệp Dương không nhìn thấy bất kỳ thông tin gì về hắn. Không chỉ vậy, người này trên người còn mặc mỗi đồ tân thủ mà thôi. Thế nhưng làm sao có thể chứ, một người mặc đồ tân thủ lại xuất hiện ở thành phố cao cấp? Trước hết, cho đến nay, chưa ai có thể đạt tới cấp độ cao như Diệp Dương, đã đạt cấp 30. Đương nhiên cũng không thể vào được thành phố cao cấp này. Thứ hai, một người mặc đồ tân thủ lại lộ ra đầy vẻ quỷ dị.
"Đại thần Phong Hỏa." Vừa đối diện, người thần bí này đã nhiệt tình gọi Diệp Dương một tiếng. Người này biết hắn, Diệp Dương cũng không lấy làm lạ. Dù sao Diệp Dương bây giờ ở Hoa Hạ khu đã hoàn toàn nổi danh, e là không ai không biết đến hắn. Nhưng nhìn vẻ mặt của người này có vẻ như đang nhắm vào hắn. Diệp Dương không nhớ là mình có quen người này.
"Ngươi là ai?" Diệp Dương trầm giọng hỏi.
"Đại nhân Phong Hỏa, ta là quản lý trò chơi bên Hoa Hạ khu, xin giới thiệu, ta tên Triệu Chiếu Triệu." Thấy Diệp Dương tự nhiên đề phòng, người này nhanh chóng tự giới thiệu, chỉ sợ bị Diệp Dương hiểu lầm, cho là mình là kẻ bắt cóc nào đó.
Quản lý trò chơi sao? Diệp Dương nghe xong thì suy nghĩ một chút. Nếu đúng là vậy, thì tất cả những điều khó giải thích hắn thấy vừa rồi đều có thể giải thích được. Cũng chính vì đây là nhân viên quản lý trò chơi, nên mới có thể xuất hiện những điều quái lạ đó trên người hắn. Dù sao thì trò chơi này bây giờ vẫn thuộc về quyền quản lý của họ, nhân viên quản lý trò chơi có thể muốn vào lúc nào thì vào. Cho dù mặc đồ tân thủ, vẫn có thể tự do đi lại ở thành phố cao cấp, thành phố cấp thấp hay Tân Thủ Thôn. Bây giờ vấn đề về thân phận người này đã được giải quyết, nhưng mục đích người này tìm hắn là gì? Đây lại là một vấn đề khác.
Dường như đã nhìn ra sự nghi hoặc của Diệp Dương, Triệu Chiếu Triệu không hề do dự, sau khi tự giới thiệu xong, liền nhanh chóng nói ra mục đích tới tìm Diệp Dương.
"Là như vậy, chúng tôi, những người lãnh đạo của thế giới Hoa Hạ khu, muốn mời ngài tham gia loại thi đấu xuyên quốc gia này (ahcc) ...”
“Ta cự tuyệt.” Ai ngờ Triệu Chiếu Triệu vừa nói ra mục đích của mình, chưa nói xong câu, Diệp Dương đã dứt khoát từ chối. Tuyệt đối không hề nể nang chút nào. Điều đó cũng đương nhiên, Diệp Dương vốn đã quyết định như vậy rồi, cũng không muốn phí lời với nhân viên quản lý trò chơi này. Dù có nói thêm gì nữa, cuối cùng Diệp Dương vẫn sẽ từ chối, kết quả không phải vẫn giống nhau sao?
Nghe được Diệp Dương từ chối dứt khoát như vậy, Triệu Chiếu Triệu dừng lại một chút. Nhưng cũng chỉ dừng lại có chút đó thôi, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Thực ra cuộc thi lần này mang lại rất nhiều lợi ích cho ngài.” “Có thể rèn luyện bản thân, nâng cao năng lực của mình không nói, nếu thật sự đoạt được quán quân, á quân hoặc huy chương đồng, cũng có thể nhận được phần thưởng hậu hĩnh.” “Hơn nữa nếu ngài thắng, có thể mang vinh quang về cho Hoa Hạ khu của chúng tôi không? Hoa Hạ khu sẽ đặc biệt thưởng cho ngài một phần, coi như là đền đáp cho những nỗ lực mà ngài đã bỏ ra!”
Ban đầu Diệp Dương không định nghe tiếp nữa, nhưng nghe đến đoạn sau, nếu thắng sẽ có thưởng thì ngược lại im lặng. Dáng vẻ như định nghe tiếp vậy. Thấy vậy, Triệu Chiếu Triệu nhất thời càng thêm hăng hái. Sau đó tiếp tục nói nhanh như gió, nhưng vẫn rõ ràng để người khác có thể hiểu được. Vì muốn lay động Diệp Dương, thực sự là đến mức muốn khô cả miệng rồi.
"Phần thưởng là cái gì?" Triệu Chiếu Triệu nói đến mức cạn cả nước bọt, nhưng Diệp Dương vẫn quan tâm nhất đến điểm này. Đến khi Triệu Chiếu Triệu cuối cùng cũng mệt, dừng lại thì Diệp Dương mới hỏi vấn đề mà mình muốn biết nhất. Phần thưởng là gì? Triệu Chiếu Triệu vừa nãy ba hoa một hồi, muốn thuyết phục Diệp Dương mà lại quên mất nói chuyện này. Nhưng cũng là vì, trước khi tới, Triệu Chiếu Triệu vẫn chưa nghĩ ra vấn đề này. Đây cũng chỉ là tạm thời nghĩ ra một cách để thu hút Diệp Dương mà thôi. Còn về phần thưởng lần này là cái gì thì ai mà biết được? Triệu Chiếu Triệu cũng đang lo lắng, nếu phần thưởng quá kém thì Diệp Dương sẽ chán ghét. Nếu phần thưởng quá tốt thì Hoa Hạ khu cũng không kham nổi. Cho nên, có ý né tránh. Không nói ra, ngược lại có thể khiến Diệp Dương càng thêm mong đợi. Trong lòng Triệu Chiếu Triệu nghĩ vậy, nhưng không ngờ rằng Diệp Dương lại hỏi ngay câu đó.
"Cái này..." Triệu Chiếu Triệu ngừng lại một chút, thực ra là đang nghĩ xem có phần thưởng gì. Là quản lý trò chơi ở Hoa Hạ khu, Triệu Chiếu Triệu cũng có rất nhiều quyền lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận