Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 338. Khát vọng đồ đạc? (canh một)

Chương 338. Thèm khát đồ đạc? (canh một)
Ngược lại Diệp Dương là không vui. Lúc đầu sau khi mở miệng nói như vậy, theo lẽ thường thì Phong Hỏa ít nhất cũng nên nể mặt, cho bọn họ vào mới phải. Nhưng không ngờ Phong Hỏa lại trả lời như vậy. Như Nước Chảy lúc đầu đã nghĩ xong lời cũng không biết phải tiếp theo thế nào.
"Cái kia... Vậy hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện chút đi, lúc đến ta thấy dưới lầu có một tửu quán, hoàn cảnh tốt lắm." Dừng một chút, Như Nước Chảy mới nói tiếp. Tuy trên mặt vẫn tươi cười, nhưng trong lòng giờ đã nghĩ Phong Hỏa không biết giao tiếp, làm người ngạo mạn. Bọn họ bao nhiêu người ở Hoa Hạ khu đều thuộc hàng top, thế mà lại bị Phong Hỏa chặn ngoài cửa!
Như Nước Chảy hiện tại trên mặt không hề lộ ra sơ hở, người ngoài nhìn đều thấy Như Nước Chảy đối với Phong Hỏa rất cung kính. "Tứ Cửu bảy"
"Có thể." Sau khi Như Nước Chảy nói vậy, Diệp Dương không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Như Nước Chảy. Ánh mắt ấy khiến Như Nước Chảy toát mồ hôi lạnh. Phong Hỏa làm gì vậy? Sao cứ phải nhìn hắn như thế? Như Nước Chảy cảm thấy có chút bất an, nhưng không rõ vì sao.
Đại khái qua hai phút, Diệp Dương nhìn chằm chằm đám người trước mặt, bao gồm cả Như Nước Chảy, trong hai phút. Mười mấy người này vốn đang thoải mái, đều cảm thấy không được tự nhiên vì ánh nhìn của Diệp Dương. Sau đó Diệp Dương mới khẽ động, mở miệng nói: "An tâm chuẩn bị cho ngày mai thi đấu đi! Đừng bày vẽ làm nhiều chuyện." Lời nói này như thể đã nhìn thấu việc bọn họ đến đây là để gây chuyện. Nghe xong, bọn họ có chút xấu hổ, nhưng chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
Nghĩ đến Phong Hỏa có thứ mà bọn họ thèm khát, họ kiên định ý định của mình. Cho nên, sau khi Diệp Dương nói vậy, họ không hề rời đi mà cứ mặt dày đứng ở đó. "Chúng tôi cũng biết, bảo anh nói ra bí mật đó thì hơi khó, nhưng đây cũng là vì mọi người." Một người đứng ra nói, vừa mở miệng đã biết là cùng phe với Như Nước Chảy. Cũng phải thôi, đã đến đây lại còn đi theo Như Nước Chảy, ý đồ đã quá rõ ràng.
"Các người đến đây đều muốn biết vì sao ta lại thế này, đúng không?" Diệp Dương liếc nhìn mười mấy người rồi vừa cười vừa nói. Nụ cười ấy không mang chút hơi ấm, lạnh lẽo khiến người ta tê cả da đầu. Bọn họ từ trước đến nay vẫn biết Phong Hỏa rất mạnh, rất khó đối phó, nhưng không ngờ chỉ một ánh mắt của Phong Hỏa thôi cũng khiến người ta sợ hãi như vậy. Ánh mắt đó từ tinh thần đã gây áp lực cực lớn. Dù vậy, mười mấy người này vẫn gật đầu. Lúc này, họ tuyệt đối không thể phủ nhận mục đích đến đây, nếu không, có thể sẽ bị Phong Hỏa dắt mũi. Đến lúc đó, đừng hòng moi được tin tức gì từ Phong Hỏa.
Thấy họ đều gật đầu, Diệp Dương cười càng tươi, nhưng cũng càng lạnh. Những người này đúng là có ý nghĩ kỳ quái, có phải Lương Tĩnh Như đã cho họ dũng khí? Lại để họ đứng đây. Diệp Dương lần này thẳng thắn mở toang cửa, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng người nhìn họ: "Ừm, khoan hãy nói chuyện ta trở nên như vậy có phải vì bí mật gì hay không, vậy bây giờ các người có thể nói trước cho ta biết một việc được không?"
Đám tuyển thủ nhìn nhau. Nếu có thể đổi được thông tin bằng bí mật giữa bọn họ, vậy thì tốt. Vì dù bí mật của họ lớn thế nào cũng không lớn bằng bí mật của Diệp Dương. Chỉ cần Diệp Dương chịu nói cho họ biết, chắc chắn họ sẽ xưng vương xưng bá trong trò chơi này. Đó là một tính toán kỹ lưỡng, bọn họ đã xác định ý định của mình. "Được, đại thần Phong Hỏa, anh muốn biết gì cứ hỏi, chúng tôi nhất định sẽ nói hết." Mọi người tỏ ra rất thành ý.
"Tốt, vậy các người có thể nói cho ta biết mật mã thanh toán, tài khoản chi phiếu các loại." Lúc đầu ai cũng nghĩ Phong Hỏa sẽ hỏi về chuyện trong game. Vì vậy, khi nghe Phong Hỏa hỏi vậy, họ đều ngẩn ra... Không phải chứ, câu hỏi này biết trả lời thế nào? Mấy thông tin đó đều liên quan đến toàn bộ gia sản của họ, nói cho Phong Hỏa chẳng khác nào dâng tất cả tiền cho Phong Hỏa sao? Tuy rất muốn biết bí mật của Phong Hỏa nhưng không ai muốn dùng tiền của mình ra đánh đổi, huống chi là toàn bộ tiền.
"Đại thần Phong Hỏa, anh hỏi thế thì quá đáng rồi! Nếu chúng tôi thực sự cho anh biết những thông tin đó, chúng tôi sẽ chẳng còn gì mất." Một người cau mày hỏi. Họ không nghi ngờ gì, nếu Phong Hỏa biết thông tin của họ, số tiền đó sẽ rất nhanh bị rút sạch.
"Đúng vậy, anh không thể hỏi chuyện khác sao? Ý anh khi hỏi những điều này là gì? Anh đang trêu chúng tôi à?"
"Nếu anh thực sự không muốn nói bí mật đó, anh nói thẳng là được rồi, sao phải hỏi những chuyện như vậy?"
Một câu nói như hòn đá ném vào mặt hồ dậy sóng, một người lên tiếng, mười mấy người còn lại cũng nhao nhao phản đối, đây quả thực là một cuộc thảo phạt Diệp Dương.
"Chuyện này khó chấp nhận lắm sao? Ta xâm phạm quyền riêng tư của các người sao?" Diệp Dương mở miệng sau khi thấy mọi người nói nhỏ dần. Tất nhiên là xâm phạm rồi, mọi người đồng loạt gật đầu, đó chính xác là xâm phạm quyền riêng tư của họ.
Vậy ra Phong Hỏa biết đấy chứ, nếu biết thì sao còn hỏi? Tất cả mọi người có chút không nói nên lời. "Nhưng các người nghĩ mà xem, nếu các người cho ta tiền, để ta cường hóa trang bị, mua thêm đồ, chẳng phải ta sẽ càng mạnh hơn sao?"
"Rồi sau đó ta có thể dùng số tiền đó đoạt giải quán quân, không phải là vinh quang cho quốc gia sao?" "Các người cũng muốn người chơi nước mình giành chiến thắng mà đúng không?" Sau khi họ xác nhận không nhầm lẫn, Diệp Dương mới bắt đầu chậm rãi giải thích đạo lý của mình.
"Đại thần Phong Hỏa, làm gì có chuyện như anh nói, đây là tiền của chúng tôi mà, anh muốn mạnh mẽ thì dùng tiền của mình chứ sao." Như Nước Chảy cười gượng vài tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận