Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 337. Phong Hỏa bí mật? (canh ba)

Chương 337. Bí mật Phong Hỏa? (canh ba)
Ban đầu, Như Nước Chảy còn định bụng sẽ nói mấy câu tử tế, thậm chí còn nghĩ sẽ "nhổ nước bọt" vào mặt Diệp Dương để xem hắn ích kỷ đến mức nào. Nhưng ai ngờ Diệp Dương lại "chặn cửa" thế này, khiến Như Nước Chảy muốn mở miệng cũng chẳng còn chỗ nào mà nói.
"Chết tiệt!"
Như Nước Chảy thầm chửi một tiếng, nhưng cũng đành chịu, Diệp Dương không cho vào thì hắn cũng chỉ có thể đứng ngoài.
Thế nhưng... dù bị chặn ở ngoài cửa, Như Nước Chảy vẫn không chịu từ bỏ. Trong lúc Diệp Dương vẫn còn đang nghỉ ngơi trong phòng, một đội ngũ đã được thành lập từ một số tuyển thủ... Sở dĩ lập đội ngũ, thực ra chỉ là để tiện trao đổi, bàn luận riêng trong nhóm mà thôi. Vốn là chuyện bí mật, người ngoài đâu thể biết được họ nói những gì. Cũng là nhờ cái "kênh đội ngũ" này.
"Vừa rồi ta đã đi hỏi Phong Hỏa, muốn hắn nói cho ta biết vì sao hắn có thể nhận được nhiều đồ như vậy." Như Nước Chảy vừa nói ra câu này, lập tức khiến mấy tuyển thủ đang uể oải vì chưa quen với việc truyền tống liên tục tỉnh cả ngủ.
Đây là muốn tìm hiểu bí kíp của Phong Hỏa à? Sao? Hỏi được chưa? Nếu thật sự có bí kíp thì họ cũng có thể mạnh như Phong Hỏa! Phải nói rằng, những tuyển thủ ngồi đây đều có ý tưởng gần giống Như Nước Chảy.
Đã có thể tham gia cuộc thi này thì chắc chắn đều là những người được khu Hoa Hạ công nhận, không ai kém ai, toàn là những "thiên chi kiêu tử". Chính điều này lại khiến họ tin rằng, chỉ cần có kỳ ngộ, họ nhất định có thể vượt qua Phong Hỏa. Phong Hỏa mạnh hơn họ chỉ là do vận may của hắn mà thôi! Nếu Phong Hỏa không có vận may đó thì chắc còn không bằng họ ấy chứ! Và lúc này, họ tin rằng kỳ ngộ của mình đã đến. Dù cảm thấy Phong Hỏa có thể sẽ không nói ra chuyện tốt như vậy, nhưng họ vẫn ôm hy vọng!
"Sao rồi? Hỏi được gì không?"
"Phong Hỏa thật sự nói à? Nói cho bọn ta với!"
"Huynh đệ, dù sao thì chúng ta cũng có chút giao tình mà! Có chuyện tốt như vậy thì đừng quên ta nhé!"
Trong kênh đội ngũ, các tuyển thủ xôn xao bàn tán, ai nấy đều muốn biết bí mật của Phong Hỏa.
"Ta cũng không muốn giữ riêng đâu, nếu Phong Hỏa thật sự nói cho ta biết thì ta nhất định sẽ không giấu các ngươi mà!" Câu nói này càng làm mọi người hưng phấn, tỉnh táo hơn không ít. Xem ra... hấp dẫn thật!
"Vậy hắn nói sao? Mau kể cho bọn ta nghe đi!" Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ tham lam. Dù họ không thừa nhận, nhưng rõ ràng họ đang mơ ước đồ của người khác, chỉ là đang tìm cho mình một cái cớ dễ nghe hơn mà thôi.
"Hắn có nói gì đâu! Hắn đóng sầm cửa lại, không thèm để ý, hắn biết rõ vì sao mình biến thành như vậy, nhưng lại không chịu chia sẻ cho ai."
"Các ngươi nghĩ xem, nếu như ai trong chúng ta cũng đều mạnh như Phong Hỏa, thậm chí còn hơn Phong Hỏa thì mấy lão già nước Mỹ kia còn dám coi thường chúng ta không?"
"Hơn nữa lần thi đấu này, chắc chắn là khu Hoa Hạ của chúng ta sẽ ôm trọn mười, hai mươi vị trí đầu luôn!"
"Hắn đúng là chẳng nghĩ đến ai cả, lúc nào cũng giữ khư khư!" Như Nước Chảy dùng giọng điệu chỉ trích để nói, cứ như Diệp Dương vừa làm điều gì đó đại ác bất xá.
Mà những người khác cũng nghĩ vậy! Sao có thể ích kỷ như thế chứ? Mọi người cùng nhau có lợi chẳng phải là rất tốt sao?
Vấn đề này, trước đây họ cũng đã từng bàn, có điều, lần thi đấu quốc tế này đã cho họ thêm một lý do để đòi hỏi Phong Hỏa phải chia sẻ bí mật của mình.
"Vậy giờ chúng ta...?"
"Ta thấy vẫn không thể bỏ qua chuyện này được." Đám người này nếu ban đầu không nói gì thì không cần quan tâm nữa. Nhưng một khi đã nói ra thì không thể kìm nén được cái tâm muốn biết bí mật của Phong Hỏa. Hơn nữa, bây giờ đến tìm hắn thì họ cũng thấy mình có lý! Họ hiện giờ đang vì quốc gia, nếu Phong Hỏa không cho họ thì đúng là ích kỷ!
Có thể nói, ý tưởng của đám người này thật quá ngây thơ. Thế nhưng, qua đây cũng đủ để thấy họ khao khát trở nên mạnh như Phong Hỏa đến mức nào. Vì chuyện này, họ đã mất cả lý trí rồi. Uổng công đám người này còn tự nhận mình là tinh anh, khác biệt với người khác. Thế nhưng khi đối mặt với những vấn đề như thế này, với sự hấp dẫn như vậy, thì họ vẫn không ngoại lệ.
Khi Diệp Dương vừa mới nghĩ được chưa đầy nửa tiếng để nghỉ ngơi thì đã bị đánh thức.
Cốc...cốc...cốc. Tiếng gõ cửa vang lên. Diệp Dương trong game không có khả năng ngủ chết đi được, cho nên khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Diệp Dương đã tỉnh giấc. Lúc này là ai?
Diệp Dương hé cửa nhìn ra ngoài. Ôi chao, lợi hại thật đấy. Ban đầu, Diệp Dương còn tưởng chỉ có một người đến tìm hắn, nhưng khi mở toang cửa ra thì mới biết không phải như thế. Bên ngoài đứng tận mười mấy người, chắn cả cửa phòng hắn. Mấy người này cũng chẳng lạ mặt gì, không phải là những tuyển thủ cùng sang Mỹ tham gia trận đấu sao? Hơn nữa, Như Nước Chảy, người vừa nãy đến tìm hắn cũng có mặt ở đây. Nhìn qua thì có vẻ... Lai giả bất thiện!
Diệp Dương híp mắt lại nhìn họ, cũng không vội mở miệng. Đại khái hắn đã đoán được mục đích của họ nên cũng không muốn khách sáo làm gì. Đám người này mà cứ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Nếu giờ mà khách sáo với họ thì họ sẽ cho rằng hắn dễ bắt nạt, đến lúc đó lại giống như Như Nước Chảy, đưa ra mấy yêu cầu kỳ quái cho mà xem.
Như Nước Chảy, với tư cách là người đại diện của nhóm, vốn dĩ còn nghĩ Diệp Dương sẽ mở miệng trước. Họ cũng chưa lên tiếng. Ai ngờ Diệp Dương lại trầm tĩnh đến vậy, chỉ mở hé cửa rồi đứng đó nhìn họ, không nói gì, cũng không bảo họ đi, mà cũng không cho họ vào. Cứ như vậy đứng chần chừ ở đó.
Sau cùng, vẫn là Như Nước Chảy - người khởi xướng chuyện đi tìm Diệp Dương lên tiếng trước:
"Đại thần Phong Hỏa, không biết chúng ta có thể vào ngồi một lát được không?" Dù sao thì ở trong phòng nói chuyện cũng tiện hơn.
"Nhiều người, phòng nhỏ, không đủ chỗ." Diệp Dương lãnh đạm đáp, ý là không cho bọn họ vào. Thật sự là không hề khách sáo. Nhưng mười mấy người tụ tập ở đây, ai thấy mà chẳng biết là lai giả bất thiện. Ai có việc gì lại tụ tập cả chục người như vậy? Huống hồ còn nghênh ngang chặn ở cửa, Diệp Dương hoàn toàn có thể thấy rõ họ chẳng có ý định khách khí. Đặc biệt là cái vẻ mặt tham lam kia của bọn họ, muốn không để ý cũng khó. Nhìn qua cũng đủ biết không ai muốn để họ vào phòng cả. Phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận