Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 666. Tiền cũng không là vấn đề (canh hai)

Chương 666. Tiền cũng không thành vấn đề (canh hai)
Một người 10 vạn, hai người 20 vạn, nếu như hơn 1000 người này cộng lại chẳng phải là 100 triệu sao? Phía trước cho dù bọn họ là cái dạng gì Triệu Phú, cũng không chi nổi! Hơn nữa cho dù có tập đoàn tài chính ủng hộ mấy cái c·ô·ng hội này, cũng không ai muốn bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy. Trừ phi bọn họ thực sự bị choáng mới đi làm từ thiện như thế, mà còn là loại không hề được báo đáp nào. Dù sao cho dù Phong Hỏa có thật sự đưa những người chơi Hàn Quốc khu vui chơi đang b·ắ·t n·ạ·t người Huyền Hoa quốc trở về khu vui chơi Huyền Hoa quốc đi, thì người Huyền Hoa quốc cũng sẽ không phải ai ai cũng đều cảm ơn hắn a! Cùng lắm cũng chỉ là biết có một người như hắn mà thôi, vậy thì có ích lợi gì chứ? Loại chuyện tốn công vô ích này, bọn họ mới không thèm nghĩ tới làm đâu. Cho nên câu hỏi của người này cũng có chút đạo lý, nhiều tiền như vậy ngươi muốn bỏ ra sao?
"Một món đồ trang bị của ta có thể bán mấy trăm ngàn, lo lắng làm gì chuyện không có tiền hả?" Ngay lúc đám người kia còn đang suy nghĩ muốn hoài nghi, đã nghe thấy Diệp Dương ngạo nghễ nói. Thật sự mà nói, với chút tiền như thế này Diệp Dương không hề thấy xót của gì, giống như lời hắn vừa nói, một món trang bị của hắn có thể bán mấy trăm ngàn, mà hắn không chỉ có mỗi một món đồ như vậy để bán. Chỉ cần dùng một kỹ năng, có thể khiến Diệp Dương có vô số trang bị để bán. Trong khi người khác còn đang không dám nghĩ đến thì Diệp Dương tùy tiện đã có thể có mấy triệu. Sở dĩ bọn họ thấy Diệp Dương không muốn bỏ tiền ra chỉ vì bọn họ nghĩ số tiền này phải có được rất khó khăn mà thôi, nhưng Diệp Dương lại có cho rằng kiếm tiền cực kỳ khó khăn sao? Hiển nhiên là không.
Diệp Dương nói một câu như vậy, ngược lại khiến những người chơi khu vui chơi Hàn Quốc không còn gì để nói. Bọn họ cũng rất muốn phản bác, cũng rất muốn tăng thêm cho mình chút lòng tin, nhưng tình hình này còn có thể làm sao nữa? Bởi vì Phong Hỏa nói có thể nào không đúng chứ? Phong Hỏa có nhiều trang bị như vậy, cho dù không mang ra đây, thì mọi người đều thấy rõ mồn một. Dù chỉ một món trang bị cũng đủ để những người ở đây đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Bán đi lại càng kiếm được món tiền lớn. Nhìn qua Triều Mưa Mộ Tuyết và đám người kia mặc trên người bộ trang bị lam sắc liền biết, mỗi món lấy ra đều là cực phẩm.
············ Hết lần này tới lần khác Phong Hỏa không chỉ có vài món như thế, những đội viên tinh anh như Vân Mộ Tuyết đều có trang bị lam sắc. Phong Hỏa có thể dễ dàng lấy ra nhiều trang bị như thế, những cái khác có thể thiếu sao? Chuyện này đúng là làm người ta cảm thấy tuyệt vọng mà. . . .
"Vậy bây giờ các ngươi còn có chiêu hèn hạ gì để uy hiếp ta sao?" Diệp Dương thấy những người chơi đang uy h·i·ế·p hắn trên tường thành đều đã ngậm miệng liền hỏi. Diệp Dương đương nhiên có thể nhìn ra được, những người này bây giờ không còn chiêu nào nữa rồi nên mới im lặng, thế nhưng hắn cố ý muốn cười nhạo bọn họ một chút. Bọn họ tự cho là đã nghĩ ra một biện p·h·áp vô cùng hay, lại muốn dùng người Huyền Hoa quốc để uy hiếp hắn, nhưng bây giờ xem tất cả đều im lặng rồi. Đối diện với giọng điệu ngông cuồng của Phong Hỏa, nhưng phía người Hàn Quốc không ai nói lên lời. Tự nhiên là bọn họ hiện giờ cũng không có cách nào dùng bất cứ lý do gì để nghi ngờ lời nói của Phong Hỏa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận