Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 538. Vạch nước tinh, đánh hạ một thành! (canh một cầu từ đặt hàng! )

Chương 538. Vạch nước tinh, đánh hạ một thành! (canh một cầu đặt hàng!) Không cần nhìn cũng biết, đám người chơi này khi dính phải chiêu thức kia sẽ từ từ phải khiếp sợ đến c·h·ế·t. Bởi vì đã thành công ngăn cản đám người chơi kia, Diệp Dương dễ dàng tiến vào nơi thủy tinh thành thị. Ở đây, không một ai bảo vệ tòa thành thủy tinh này. "Keng!" Thủy tinh thành phố bị phá tan, phát ra âm thanh trong trẻo, như một lời tuyên bố rằng thành phố này đã bị Diệp Dương "cửu sáu ba" thành công đánh hạ. Không cần nghe những tiếng thông báo của hệ thống, cũng biết hiện tại kết quả thế nào rồi. Diệp Dương thu pháp trượng trong tay, chậm rãi bước ra. Kế tiếp sẽ đến lượt người chơi phía Phù Tang quốc quyết định, rốt cuộc là muốn đầu hàng hay vẫn muốn tiếp tục dựa vào địa hình hiểm trở mà chống lại, tiếp tục chịu tổn thất đây? Ngược lại Diệp Dương thì không quyết định được, Diệp Dương chỉ có thể lựa chọn khi bọn họ tiếp tục dựa vào địa hình hiểm trở để kháng cự, sẽ cho bọn họ thêm đả kích mà thôi. Lúc này trong thành phố không còn lại bao nhiêu người sống. Bọn họ chắc còn đang trên đường chạy từ điểm hồi sinh đến, chứng kiến thành phố của mình bị thua rồi! Diệp Dương đi ra ngoài, trước mặt chính là một thành thị hoàn toàn trống trải. Lấy bản đồ ra, nhìn qua thành phố thứ tư trong bảng xếp hạng. Lúc này Diệp Dương đã quyết định, nếu như người chơi Phù Tang quốc vẫn không chịu bỏ cuộc, vậy thành phố tiếp theo bị đánh sẽ là thành phố xếp thứ tư này. Đã đánh thì phải đánh vào chỗ đau, có như vậy mới có tác dụng chứ? Thành phố thứ tư đó cách nơi này còn khá xa. Thành phố thứ tư và thành phố thứ ba bị ngăn cách bởi một thành phố trung tâm, ở xa nhìn nhau. Vốn dĩ khoảng cách của thành phố thứ ba so với các thành phố khác đã không phải là quá gần, bây giờ cộng thêm khoảng cách đó nữa thì có thể tưởng tượng được, phải đuổi một quãng đường dài mới có thể tới nơi. Bất quá đối với Diệp Dương thì đó không phải là vấn đề gì, hắn có tọa kỵ nên cũng không sợ mệt. Hơn nữa, Diệp Dương sở dĩ không hề từ bỏ, mà lại tiếp tục đánh thành phố thứ tư này, chứ không phải đánh xong một thành rồi lại đi nơi khác, cũng là bởi vì thành phố thứ tư cách thành phố Phong Hỏa của hắn không xa. Không biết có còn ai nhớ đến thành phố này không, nó thuộc Phong Hỏa, nhưng lại nằm trong khu vực của Phù Tang quốc. Nó bị xem là nỗi sỉ nhục của Phù Tang quốc, khi mà để cho người chơi của nước khác chiếm một vùng lãnh thổ lớn ngay trên đất của bọn họ. Và Diệp Dương, sau khi thu phục được vùng đất này, cũng đã giao cho người của các thành phố thuộc Huyền Hoa quốc quản lý. Sau khi thu phục, hắn còn chưa có dịp nhìn nó một lần, nếu như thành phố thứ tư lại gần chỗ này như vậy... Diệp Dương tự nhiên muốn đến xem sao. Cũng muốn xem thử thành phố của hắn giờ phát triển thế nào rồi. So với rất nhiều thành phố hắn sở hữu ở khu vực Huyền Hoa quốc, hắn vẫn quan tâm hơn đến tòa thành ở khu vực Phù Tang quốc này. Dù sao thì nó cũng khá là có ý nghĩa, phải không? Sau khi quyết định xong, Diệp Dương không để ý đến ánh mắt mang theo hận thù hoặc sợ hãi sau lưng. "Đi Phong Hỏa thành." Diệp Dương nói với Mỹ Đỗ Toa. "Vâng, thưa chủ nhân." Sau đó, họ chỉ để lại một vùng phế tích sau chiến trận, chờ người chơi và thổ dân của Phù Tang quốc tự mình đến dọn dẹp. Hơn nữa còn một chuyện quan trọng hơn, đó là bọn họ phải đưa ra lựa chọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận