Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 104. Không cách nào cự tuyệt đẹp nữ phục vụ viên. . . (canh tư)

Chương 104. Không thể từ chối mỹ nữ phục vụ... (canh tư)
Ngô Hiểu Nguyệt giằng co tâm lý một hồi lâu, cuối cùng vẫn phải khuất phục. Lúc đó, Diệp Dương nhìn chằm chằm vào mắt nàng, từ 1.000 tệ tiền thưởng, tăng lên thành 5.000, 10.000, 20.000, 50.000... Cho đến tròn 100.000, Ngô Hiểu Nguyệt rốt cuộc cũng bỏ đi quần áo của mình.
Lương một tháng của nàng chỉ có năm, sáu nghìn tệ. Diệp Dương vung tay đã là 10 vạn, bây giờ nàng không có lý do nào để từ chối. Số tiền này gần bằng hai năm tiền lương của nàng. Hơn nữa, nếu như nàng cự tuyệt -- một người như Diệp Dương, chỉ cần hắn nhẹ nhàng tố cáo, nàng có thể mất luôn công việc này.
Sau khi tắm xong. Ngô Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng trèo lên người Diệp Dương...
Suốt cả đêm. Khi Diệp Dương tỉnh dậy, Ngô Hiểu Nguyệt vẫn còn ngủ.
"Diệp tiên sinh... ngài tỉnh rồi à..." Khi Diệp Dương đang mặc quần áo, Ngô Hiểu Nguyệt lặng lẽ ngồi dậy từ trên giường, tay nắm chặt chăn, hơi che ngực mình lại.
Nghe Ngô Hiểu Nguyệt nói, Diệp Dương gật đầu.
"Ừm. Lát nữa ngươi cũng dậy đi! Ăn sáng xong, chúng ta đi dạo phố. Tiện thể đi làm cái chuyện hôm qua ta đã nói với ngươi, dẫn ngươi đi mua mấy bộ quần áo."
"À, vâng ạ. Ở dưới gối của ngươi có một cái thẻ, bên trong có 10 vạn tệ, mật mã là 6 số 6. Đến lúc đó ngươi tự mình lấy tiền nha!"
Diệp Dương nói, Ngô Hiểu Nguyệt lén lấy gối ra, quả nhiên bên dưới có một chiếc thẻ ngân hàng.
Còn như bên trong có đúng mười vạn hay không... Thật tình mà nói, Ngô Hiểu Nguyệt không hề nghĩ đến, nàng cũng không có quyền chất vấn, chỉ hy vọng mình gặp được một người tốt.
Nhưng Ngô Hiểu Nguyệt nghĩ nhiều rồi, trong đó không chỉ có 10 vạn, mà là 20 vạn. Diệp Dương chỉ là không ngờ, nàng vẫn còn là một cô gái trinh.
Vệt máu đỏ trên ga giường, và cảm giác ngày hôm qua, đã nói rõ tất cả. Diệp Dương có thể cảm nhận được, Ngô Hiểu Nguyệt sợ mình không vui, nên đã cắn môi chịu đựng không kêu đau. Vì vậy...
10 vạn tệ kia, xem như là đền bù cho nàng. Ngược lại, tiền với mình thì lại chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng điều mà Ngô Hiểu Nguyệt không ngờ nhất là, Diệp Dương vẫn còn nhớ lời hắn nói hôm qua, muốn mua cho nàng mấy bộ quần áo.
Trong thoáng chốc, khiến tâm lý vốn có chút lạnh lẽo của nàng bỗng thấy ấm áp.
Chỉnh trang lại quần áo xong, Diệp Dương liếc nhìn thời gian.
Buổi sáng 10:43. Khoảng thời gian cập nhật trò chơi, cũng không còn bao lâu nữa, khoảng hơn một tiếng. Vừa lúc, đợi mình mua điện thoại di động xong, liền mang theo cô em này đi mua sắm.
Ngô Hiểu Nguyệt lúc này đã mặc xong quần áo, khi đang chỉnh lại cổ áo sơ mi xinh xắn của mình, nàng lên tiếng:
"Diệp tiên sinh, ngài đợi một chút, ta đi chuẩn bị một chút đồ ăn sáng... trưa... ách, coi như là bữa sáng được không ạ?"
"Được rồi, ngươi cứ làm đi!" Diệp Dương bỗng nhiên bật cười vì vẻ ngốc nghếch đáng yêu của Ngô Hiểu Nguyệt. Không ngờ sau một đêm với mình, nàng vẫn còn căng thẳng như vậy. Nhưng hắn cũng không để ý.
Nhân lúc chuẩn bị bữa sáng, rồi mình cũng sẽ đi rửa mặt.
Sau khi ra khỏi cửa phòng. Ngô Hiểu Nguyệt vội vã rửa mặt qua loa, nhưng dù nàng làm gì thì chỗ kín vẫn còn đau âm ỉ. Lúc đi bộ cũng phải run rẩy một cái.
"Ôi, Tiểu Nguyệt, chẳng phải hôm qua được ông chủ cưng chiều hay sao." Bỗng một cô bạn đồng nghiệp xuất hiện phía sau Ngô Hiểu Nguyệt, làm nàng giật mình.
"Cậu nói gì thế!" Ngô Hiểu Nguyệt vội che mặt mình đang đỏ bừng, sợ bạn mình nhìn thấy.
"Ô ô u, nhìn cậu xem, mặt đỏ hết cả rồi, tớ nhớ ông chủ phòng tổng thống số 6, hình như còn là một soái ca trẻ tuổi thì phải!? Tiểu Nguyệt, cậu giàu to rồi nha! Tớ thật là ghen tị chết mất."
"Giàu gì mà giàu, đừng có nói lung tung." Chu cái miệng nhỏ, Ngô Hiểu Nguyệt tức giận dậm chân, sau đó chạy ngay đến khu vực nhà hàng của tửu điếm, đi chuẩn bị bữa sáng cho Diệp Dương.
"Cốc cốc cốc." Vào "phòng tổng thống", Ngô Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng gõ cửa.
"Diệp tiên sinh." "Bữa sáng đến rồi sao."
"Ngồi ở đây ăn chung đi, vừa hay ta cũng tắm xong rồi." Lau mặt xong, Diệp Dương tiện tay ném khăn lên vai sô pha, sau đó ngồi xuống.
Trong lúc ăn cơm. Diệp Dương cũng rất ngang ngược, tay trái ôm eo nhỏ của Ngô Hiểu Nguyệt, tay phải cầm dao nĩa.
Đã ném vào 20 vạn rồi. Ngô Hiểu Nguyệt không dám phản kháng một chút nào, chỉ ngượng ngùng gượng gạo phụ họa. Nhưng sự "gượng gạo" và "mới lạ" đó càng khiến Diệp Dương thích thú.
Bữa ăn kéo dài gần hai tiếng. Diệp Dương cũng không biết mình đã ăn kiểu gì nữa. Nói chung, bữa ăn này khiến hắn cực kỳ thoải mái.
Khi cả hai cùng rời phòng, đi đến quầy lễ tân, Diệp Dương ném trực tiếp mấy vạn tệ lên quầy, sau đó nói nhân viên phục vụ quầy tự chia nhau. Nhân viên quầy có thể nói gì được nữa, huống chi nàng cũng không phải không biết Ngô Hiểu Nguyệt. Quy tắc ngầm của tửu điếm. Nàng chỉ có thể nhìn Ngô Hiểu Nguyệt với vẻ mặt ngưỡng mộ, lại có thể may mắn gặp được một ông chủ hào phóng như vậy.
Có tiền, Diệp Dương mua đồ cũng chẳng thích lề mề gì cả. Tiện tìm một cửa hàng điện thoại di động trong nước, Diệp Dương quẹt thẻ mua ngay một chiếc Huawei Mate 20RS Porsche, giá mười bảy, mười tám nghìn tệ, xài cũng chẳng thấy gì.
Sau đó, trọn một buổi chiều. Diệp Dương mang theo Ngô Hiểu Nguyệt, dạo khắp các cửa hàng quần áo nữ hàng hiệu. Chanel, Dior, Prada, Givenchy, Versace... Người đẹp nhờ lụa, phụ nữ nhờ ăn diện.
Vài giờ đồng hồ trôi qua. Bộ đồ Ngô Hiểu Nguyệt đang mặc trên người, từ bộ đồ công sở đen trắng đơn giản, đã biến thành váy hở vai, giày cao gót mũi nhọn, túi xách Dior mới nhất...
Trên đường đi, Diệp Dương đã nhận quá nhiều những ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị không nên có ở lứa tuổi này... Thậm chí khi đi trên đường, những cặp tình nhân ven đường chỉ vào Diệp Dương, nói với bạn trai mình rằng: "Nhìn người ta kìa, quần áo hàng hiệu, túi xách nổi tiếng, còn chúng ta thì chẳng có gì cả!!!"
Đối với những điều này, Diệp Dương chỉ cười nhạt. Nhưng cái việc mất cả một buổi chiều để trang điểm cho một người phụ nữ này, khiến Diệp Dương có cảm giác như mình đang chơi game "Ngôi Sao Thời Trang" vậy. Vô cùng kỳ diệu.
Dừng chân ở Starbucks, Diệp Dương chọn một vị trí gần cửa sổ. Gọi hai cốc cà phê mèo, vừa nhâm nhi vừa ngắm nhìn "tác phẩm lớn" đang ngồi đối diện mình.
Ngô Hiểu Nguyệt trời sinh xinh đẹp, vốn có một khí chất vô cùng thanh thuần. Thêm nữa, một buổi chiều, không đến hai trăm ngàn "đầu tư" đã đổ xuống. Lúc này nàng giống như một nàng tiên thoát tục, thậm chí so với công chúa Y Na ở Đại Thạch thành, cũng chẳng kém là bao.
Dù gì thì mình cũng xem như là người đàn ông đầu tiên của Ngô Hiểu Nguyệt. Để cho nàng được trải nghiệm một cuộc sống như thế, vừa có thể thỏa mãn lòng hư vinh của Diệp Dương, cũng vừa có thể khiến Ngô Hiểu Nguyệt nở thêm chút nụ cười chân thành trên môi.
"Thế nào, thích không?" Ngồi đối diện Ngô Hiểu Nguyệt, Diệp Dương khẽ cười hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận