Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 340. Những thứ này người chơi là heo sao? (canh một)

Chương 340. Mấy người chơi này là heo sao? (Canh một)
Có thể ở trên người Phong Hỏa thực sự tìm ra được, vì sao hắn lại trở nên như vậy hay không? Nếu thật sự là như vậy, bọn họ đem bí mật này, chờ đến khi khu vui chơi của nước Mỹ, chẳng phải sẽ tạo phúc cho tất cả người chơi ở khu vui chơi nước Mỹ sao? Cho nên bọn họ mới nghe ngóng tỉ mỉ đến thế. Nhưng mà nghe xong, bọn họ đã cảm thấy kỳ lạ.
"Mấy tuyển thủ này là heo sao? Lại còn đi theo mạch suy nghĩ của Phong Hỏa."
"Chắc chắn là bị đùa bỡn rồi, người ta Phong Hỏa căn bản không có ý định nói ra."
Người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì mờ mịt, mười mấy tuyển thủ kia không hiểu, Phong Hỏa ngay từ đầu nói những lời đó có mục đích gì. Nhưng khi xem qua camera theo dõi, đám nhân viên công tác của khu vui chơi nước Mỹ đã dần dần hiểu ra.
Rõ ràng là Phong Hỏa đang giăng bẫy, muốn mười mấy tuyển thủ kia tự mình nhảy vào. Càng nghe họ càng cảm thấy, đầu óc của mười mấy tuyển thủ này không được tốt cho lắm. Nếu không thì bây giờ đã không bị Phong Hỏa dắt mũi đi rồi. Quả nhiên, sau khi nói chuyện, mười mấy người này tuyên bố chiến bại. Hoàn toàn không chiếm được gì, chỉ đành ảo não bỏ chạy.
"Với cái chỉ số IQ này của bọn họ, muốn moi ra bí mật trên người Phong Hỏa, quá khó."
"Nhưng rốt cuộc Phong Hỏa có bí mật gì vậy? Bọn họ còn chưa hỏi được gì đã đi rồi."
"Ta cũng rất tò mò, sao lại không kiên trì thêm chút nữa? Biết đâu sau đó có thể thuyết phục được Phong Hỏa, nói ra chuyện này thì sao."
Nếu không nhìn thấy quá trình, xem có thể có kết quả cuối cùng hay không, ngược lại khiến bọn họ ngứa ngáy khó chịu. Càng muốn biết bí mật trên người Phong Hỏa hơn. Không thể không nói, bây giờ bọn họ đối với Phong Hỏa càng thêm hứng thú. Hoặc có thể nói, bọn họ hứng thú với bí mật kia trên người Phong Hỏa.
Dù sao nếu thật sự dựa theo lời của mười mấy tuyển thủ kia, chỉ cần nắm giữ được bí mật này, vậy thì tất cả người chơi đều có thể trở nên mạnh hơn. Đến lúc đó, những người chơi ở khu vui chơi nước Mỹ này, thì càng thêm bách chiến bách thắng, không ai cản nổi, không ai có thể vượt qua được. Không chỉ là ở trong thế giới hiện thực, làm bá chủ tồn tại, mà ngay cả ở trong thế giới trò chơi này, cũng sẽ là bá chủ độc nhất vô nhị.
Nghĩ đến đây thôi đã thấy đây là một chuyện tốt đẹp, mấy nhân viên theo dõi này đều rục rịch muốn thử.
"Chờ tìm một cơ hội, chúng ta moi hắn ra đây đi." Một người trong đó vừa cười vừa nói.
Thật ra cho dù họ là nhân viên công tác, nhưng đối với trò chơi này, bọn họ cũng không có quyền tuyệt đối. Giống như Diệp Dương có tỷ lệ tuyệt đối trăm phần trăm kia, bọn họ cũng không hiểu rốt cuộc là nguyên lý gì. Đương nhiên cũng không có cách nào nhúng tay. Nói đây là một trò chơi, họ cũng chỉ là nhân viên quản lý của trò chơi này, nhưng trên thực tế, bọn họ chỉ là duy trì trật tự để trò chơi không bị tan vỡ, giữ cho trò chơi phát triển liên tục mà thôi.
Đương nhiên họ cũng có tư tâm, ai cũng hy vọng quốc gia mình đang ở có thể phát triển càng mạnh hơn, người chơi có thể lợi hại hơn. Mà bây giờ nếu như họ có thể nắm giữ bí mật của Phong Hỏa... Sau khi người chơi ở khu vui chơi này trở nên mạnh mẽ, bọn họ cũng sẽ có công lao. Đến lúc đó rất có thể sẽ được cấp trên khen thưởng. Với một việc lớn như vậy, phần thưởng chắc chắn cũng rất hậu hĩnh. Đây cũng là lý do vì sao bây giờ họ lại hứng thú với bí mật của Phong Hỏa như vậy. Cũng là do sức hấp dẫn quá lớn đang dẫn dụ bọn họ.
Mấy nhân viên công tác đã rục rịch muốn làm, mà Diệp Dương thì vẫn không biết gì. Thực ra cũng do Diệp Dương không ngờ được rằng mấy nhân viên công tác này lại lén lút theo dõi như vậy. Sự tồn tại của những thiết bị theo dõi này, Diệp Dương đều biết. Có điều không ngờ, những nhân viên kia lại quá thiếu đạo đức nghề nghiệp, không ngờ lại đi rình mò chuyện người khác.
Sau khi vào phòng, không có ai tới quấy rầy, Diệp Dương tính nghỉ ngơi một lát. Bất quá lúc này, vũ khí liên lạc của Diệp Dương lại sáng lên. Diệp Dương mở bảng lên xem thì thấy hiện tên Ngô Hiểu Nguyệt. Hóa ra là Ngô Hiểu Nguyệt tìm hắn. Bình thường nếu có chuyện trong trò chơi, Ngô Hiểu Nguyệt đều sẽ nói ở ngoài đời thực. Đây cũng đã thành thói quen rồi. Nhưng tại sao bây giờ Ngô Hiểu Nguyệt lại liên lạc với hắn ở trong game? Diệp Dương nhớ, Ngô Hiểu Nguyệt đã từng nói, liên lạc ở trong game dường như thiếu một chút cảm giác chân thật.
"Diệp ca, ta đã thành công lên tới cấp 10 rồi, có thể ra ngoài." Giống như một người vừa được mãn hạn tù thả ra, trong lời nói của Ngô Hiểu Nguyệt tràn đầy vui sướng. Thật sự, nếu như không biết tình hình thực tế, người khác đều sẽ nghĩ rằng cô vừa mới từ trong ngục đi ra. Diệp Dương nghe xong thì bật cười.
Ngô Hiểu Nguyệt vẫn luôn có tính tình rất dịu dàng, hiếm khi nào lại có lúc sôi nổi như vậy. Bất quá cũng phải, Ngô Hiểu Nguyệt vẫn luôn mong có thể nhanh chóng đạt đến cấp độ chỉ định, rồi từ Tân Thủ thôn đi ra. Đây đã là mong đợi bấy lâu của Ngô Hiểu Nguyệt, khi thực sự đạt được, đương nhiên sẽ vô cùng vui sướng.
Ngô Hiểu Nguyệt không chỉ gửi có một đoạn tin vừa rồi, mà còn có thêm một câu nữa. Sau đó thì không nói gì thêm, ý là đang đợi Diệp Dương trả lời.
"Ta bây giờ đang ở khu vui chơi nước Mỹ, muốn tham gia một cuộc thi đấu, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không quay về được."
"Bây giờ ngươi có thể chọn rời Tân Thủ thôn, đến những thành phố khác, vậy hãy chọn đi đến thành Đại Thạch! Sau đó đi tìm Bạch Vũ Duyệt, nói với Bạch Vũ Duyệt là ngươi là người của ta, hắn sẽ biết phải làm sao."
Đây cũng là điều mà Diệp Dương đã nghĩ xong từ đầu. Cho dù bây giờ Diệp Dương không ở khu vui chơi nước Mỹ, thì những lời này cũng vẫn phải dặn dò. Bởi vì Diệp Dương hiện tại không ở thành Đại Thạch, cũng không ở bất kỳ một thành phố trung cấp nào khác. Sau khi đạt cấp 30, Diệp Dương đã đến thành phố cao cấp. Bây giờ Ngô Hiểu Nguyệt mới chỉ cấp 10, với đẳng cấp này thì không thể nào đến thành phố cao cấp được. Cho nên cũng chỉ có thể nhờ Bạch Vũ Các trông nom Ngô Hiểu Nguyệt. Bạch Vũ Các có quan hệ với hắn rất tốt, Diệp Dương cũng tin rằng giao Ngô Hiểu Nguyệt cho người của Bạch Vũ Các thì sẽ được bảo vệ tốt.
"A... Ta vào game vội quá nên quên hỏi anh có kế hoạch gì, vậy được rồi, ta đi thành Đại Thạch trước." Nghe được lời của Diệp Dương, rõ ràng, Ngô Hiểu Nguyệt có chút thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận