Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 549. Phong Hỏa thành không chào đón các ngươi (canh ba cầu từ đặt hàng! )

"Chương 549. Phong Hỏa thành không chào đón các ngươi (canh ba cầu đặt hàng!)"
"Còn về đám người không phải người chơi này... g·i·ế·t cũng vô ích, hãy ghi lại hết tên những kẻ đến đây gây rối này, đến lúc đó cứ việc báo lên cấp trên." Diệp Dương vừa nói chỉ là nhắm vào những người chơi kia thôi, nếu như nhắm vào những nhân viên công tác Phù Tang quốc thì lại là một cách khác.
Đám nhân viên này đương nhiên không sợ bị g·iế·t trong game, người họ không mang theo trang bị, lại không có cấp bậc, g·iế·t họ cũng chẳng có lợi gì. Nhưng đám người này lại đang dùng cái bát cơm là game online để kiếm ăn, thứ quan tâm nhất chẳng phải là game sao? Diệp Dương đương nhiên có cách đối phó bọn họ.
Quả nhiên, đám nhân viên này lúc nãy còn vẻ mặt chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, nhưng nghe Diệp Dương nói vậy thì ai nấy mặt đều biến sắc. Nếu như họ là nhân viên mà lại đứng ra gây chuyện, đó không phải chuyện nhỏ. Nếu như việc này bị báo lên trên, Sao Vưu Ngư cũng là chuyện nhỏ, thậm chí sẽ bị xử phạt.
"Ngươi đừng có nói mò, chúng ta vốn không phải tới đây gây sự, chỉ cần ngươi trả lại thành phố này cho chúng ta, chúng ta sẽ đi ngay." Không ngờ đám người này sau một hồi im lặng lại đột nhiên vênh mặt lên bộ dạng lý lẽ đầy mình. Cứ như thể cái thành phố này, cái Phong Hỏa thành này vốn là của bọn họ vậy. Bọn họ bây giờ chỉ là đòi lại mà thôi, đâu có nghĩa là gây sự, chỉ có thể nói là họ đang đấu tranh để giành lại quyền lợi chính đáng của mình.
Diệp Dương nghe mà muốn bật cười. Những người này da mặt thật là dày. "Trước hết các ngươi phải đưa ra được bằng chứng thành phố này là của các ngươi, sau đó đưa ra bằng chứng thành phố này không thuộc về ta."
"Nếu như cả hai loại bằng chứng đều không đưa ra được thì ngậm miệng lại, rồi cút cho ta." Dừng lại một chút, Diệp Dương nhìn những nhân viên kia đang đứng ở phía sau. "Nếu không đến đây kiếm tiền cho ta thì cũng đừng đến làm ô uế mảnh đất này của ta."
Nếu như người chơi đến đây tiêu tiền, giúp hắn kiếm tiền thì Diệp Dương đương nhiên rất vui, nhưng nếu giống đám nhân viên này, đến đây không những không mang lại lợi ích gì mà còn gây phiền toái... thì Diệp Dương chẳng chào đón chút nào.
Lúc này, hơn mười người kia lại không nói gì nữa, như thể đột nhiên hóa câm vậy. Thực ra đó là vì họ không thể tìm đâu ra bằng chứng để đáp lại Diệp Dương. Bằng chứng mà Diệp Dương nói làm sao họ tìm ra được chứ? Thứ nhất, họ không thể tìm được bằng chứng nào chứng minh thành phố này là của bọn họ. Thành chủ thủy tinh không ở chỗ họ, cũng chẳng có giấy tờ gì cả. Thứ hai, họ cũng không thể tìm được bằng chứng chứng minh thành phố này không phải của Phong Hỏa. Bởi nếu như thành phố này thực sự không phải của Phong Hỏa, vậy thì Phong Hỏa không thể nào có quyền quản hạt lớn đến thế được. Thực chất bọn họ chỉ là không cam lòng khi thấy một thành phố tài nguyên phong phú như vậy lại rơi vào tay Phong Hỏa. Một nguyên nhân khác là vì bọn họ không ai muốn thấy một thứ vốn thuộc về Phù Tang quốc lại bị một người chơi của nước khác quản lý. Mà người chơi đó lại là người bọn họ đều chán ghét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận