Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 619. Mua bán lỗ vốn! (canh ba)

Chương 619. Mua bán lỗ vốn! (canh ba)
Diệp Dương không thể đến chỗ khác để đổi thưởng, chỉ có thể ở khu vui chơi Hàn Quốc này. Nhưng đúng lúc vào thời điểm đặc biệt này, mọi người đều đồng lòng thù ghét Diệp Dương. Ai bảo Diệp Dương muốn đánh quốc gia của bọn hắn, cho nên đám dân bản địa nhất định không muốn hợp tác rồi. Nếu vậy, Diệp Dương giờ chỉ có thể tìm vị thành chủ trước mặt này. Hơn nữa có thể khẳng định rằng chỉ có vị thành chủ này mới bằng lòng hợp tác với hắn. Xem tình hình hiện tại thì ngoài việc đổi thưởng từ vị thành chủ này ra, Diệp Dương chẳng còn lựa chọn nào khác. Vậy nên dù phần thưởng có kém, Diệp Dương cũng chỉ có thể nhận. Nhưng theo lời thành chủ, phần thưởng không được tốt lắm, rốt cuộc là kém đến mức độ nào? Chưa nhìn thấy phần thưởng, Diệp Dương vẫn muốn biết rõ ràng một chút.
"Vậy xin hỏi ngươi có thể cho ta loại phần thưởng gì?" Dù sao hiện tại người này có vẻ như là người duy nhất có thể cho hắn thứ tốt, nên lúc nói chuyện Diệp Dương vẫn khá khách khí. Dường như lúc đầu vị thành chủ này cũng chưa nghĩ kỹ sẽ cho Diệp Dương thứ gì, nên khi Diệp Dương vừa hỏi xong, vị thành chủ còn đang nói năng trôi chảy tự nhiên bỗng khựng lại, phảng phất như nhất thời không biết nên nói gì. Nhưng vấn đề không lớn, thành chủ rất nhanh đã nghĩ ra sẽ cho Diệp Dương thứ gì.
"Ngươi đã là một pháp sư, ta đây sẽ cho ngươi món đồ mà các pháp sư ai cũng mong muốn có được!" Nói xong còn cười hắc hắc hai tiếng, tựa hồ tự hào vì đã nghĩ ra một món đồ tốt như vậy. Diệp Dương gật đầu, không nói gì, ý muốn xem thành chủ sẽ lấy ra vật gì. Thành chủ cũng không làm Diệp Dương thất vọng, cũng không hề cố ý kéo dài thời gian. Nói xong liền thuận tay móc ra, rất nhanh đã lấy ra một vật. Đó là một món trang bị, Diệp Dương vừa thấy liền nhận ra. Nhưng đúng là chỉ có một món trang bị mà thôi. Sở dĩ nói chỉ có một là bởi vì thông thường nếu phần thưởng phong phú, người ta sẽ thưởng cả bộ trang bị chứ, ngoại trừ các vật phẩm trang sức. Nếu chỉ là một món trang bị, thì không thể thu thập đủ thuộc tính của toàn bộ trang bị. Thuộc tính sáo trang cũng không có, một món trang bị như vậy kỳ thực tác dụng cũng không lớn, hoặc có lẽ không lớn bằng một bộ trang bị. Vì vậy, nếu muốn thưởng trang bị, mà lại còn khá một chút thì người ta thường thưởng cả bộ! Cái đôi giày này tính là gì chứ? Khi nhìn thấy món đồ, Diệp Dương đột nhiên nhớ lại lời của thành chủ vừa nói. Vừa rồi thành chủ đã nói là phần thưởng không tốt hơn là bao, giờ Diệp Dương nghĩ, quả nhiên ứng nghiệm. Dù sao thì đây cũng là một phần thưởng, cho dù có kém đi nữa, Diệp Dương cũng không thể không nhận. Nếu không nhận, vậy là không có phần thưởng nào. Thế nên Diệp Dương vẫn nhận lấy đôi giày trang bị từ tay thành chủ.
Lúc đầu hắn thật sự không ôm bất kỳ kỳ vọng nào. Dù sao cũng chỉ là một đôi giày thôi, hơn nữa hắn vốn cho rằng đôi giày hắn đang mang cũng có thuộc tính không tệ. Còn định khi cầm về sẽ bán nó đi, coi như bán được giá không tốt lắm cũng được. Chỉ là so với việc dùng 1000 món trang bị lam sắc để đổi lấy mảnh nhỏ này, có vẻ không lời lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận