Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 582. Đào hoa? Diễm ngộ? (bảy chương)

Chương 582. Đào hoa? Diễm ngộ? (bảy chương) Bởi vì khoảng cách không quá xa, Diệp Dương đi bộ là đã đến thành Koshler này.
Nếu nơi này là trung tâm thành phố, thì không nghi ngờ gì, nơi này chắc chắn đồ sộ, khổng lồ hơn so với các thành phố khác, tuyệt đối không thể so sánh với cái thành phố mà Diệp Dương vừa truyền tống tới được.
Người qua lại rất nhiều, khi thấy Diệp Dương, có vài người đã dừng chân quan s·á·t.
Bọn họ cũng giống những người chơi kia, đều rất tò mò, vì sao Phong Hỏa lại xuất hiện ở đây, và cũng rất tò mò Phong Hỏa đến đây là muốn làm gì.
Đối với những ánh mắt như vậy, trước sau như một Diệp Dương đều không hiểu.
Bất quá, khi Diệp Dương muốn bỏ qua những ánh mắt đó tiếp tục đi về phía trước thì có một người đứng chặn trước mặt hắn.
Người đi qua đi lại đều rất đông, người này đứng trước mặt Diệp Dương tự nhiên sẽ chắn lối đi của hắn.
Diệp Dương dừng lại, nhìn người trước mặt cau mày.
Người đứng trước mặt là một nữ nhân, hơn nữa là một người có dáng vẻ rất đẹp.
Cụ thể hình dung thế nào đây? Diệp Dương không biết nên nói sao, ngược lại hắn thấy đây là người đẹp nhất trong số những nữ nhân mà hắn đã từng gặp.
"Trầm Ngư Lạc Nhạn, bế nguyệt tu hoa" có thể hình dung được người như thế! Nàng thực sự có nhan sắc như vậy.
Không thể không thừa nhậ,n, Diệp Dương thấy nàng đẹp một phần là do khuôn mặt, dáng vẻ thật sự quá xinh đẹp.
Khiến người ta vui mắt, thuộc cái dạng đó.
Cũng khiến người ta nghe được lời nàng nói không muốn cự tuyệt, không nỡ lòng cự tuyệt.
"Có chuyện gì?"
"Ta cảm thấy chúng ta hình như đã gặp nhau ở đâu rồi, dung mạo của ngươi thực sự rất quen."
Người nữ nhân trước mặt nhìn Diệp Dương vài lần mới nói câu này.
"Kiểu làm quen này xưa quá rồi, có thể ngươi đổi cách khác sẽ hiệu quả hơn đấy."
"Bất quá, không thể không nói, nếu như là một mỹ nữ như ngươi nói ra thì dù nói gì cũng sẽ không khiến người ta ghét bỏ."
Dường như vì câu nói của Diệp Dương mà người này thấy vui, nàng cười khanh khách.
Một lát sau, nàng mới giới thiệu: "Ta tên Mộc Mộc Bạch Tử, muốn đến quán rượu kia uống một ly không?"
...
Cũng không hỏi tên Diệp Dương, rõ ràng Mộc Mộc Bạch Tử đã biết thân phận của Diệp Dương.
Tự nhiên, trước lời mời của mỹ nữ, Diệp Dương không cự tuyệt, gật đầu, cùng mỹ nữ đi về phía trước.
...
"Ngươi đến đây chắc có chuyện rất quan trọng nhỉ? Mười vạn kim tệ phí truyền tống đâu phải là rẻ đâu, không có chuyện gì quan trọng thì ta cũng tiếc tiêu số tiền đó."
Khi đi song song, Mộc Mộc Bạch Tử vẫn nói chuyện với Diệp Dương.
"Cũng coi như vậy, thật sự rất quan trọng."
"Có thể hỏi là chuyện gì không? Chắc hẳn là một chuyện rất thú vị?"
Sau câu nói của Diệp Dương, Mộc Mộc Bạch Tử tỏ ra hứng thú.
Diệp Dương cười cười, coi như đó là một câu hỏi của Mộc Mộc Bạch Tử, nhưng không trả lời. Nghe thì nghe rồi đó, chỉ là Diệp Dương không muốn trả lời thôi.
Không phải câu hỏi nào Diệp Dương cũng sẽ trả lời, ví dụ như câu nói khách sáo rõ ràng này của Mộc Mộc Bạch Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận