Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 604. Làm hắn việc (năm canh)

Chương 604. Làm việc của hắn (năm canh) Dù sao thì giữa người với người cũng đâu có giống nhau.
Nhưng cũng chính vì vậy mà bọn họ thật tò mò, Phong Hỏa cùng Hướng Vân Mộ Vũ rốt cuộc đã đạt thành giao dịch như thế nào? Vừa rồi vì sao Hướng Vân Mộ Tuyết lại nói như vậy? Rốt cuộc là một khoản giao dịch bao lớn mà có thể đổi được nhiều trang bị lam sắc đến thế?
Thật ra thì mặc dù bây giờ bọn họ và Phong Hỏa đang ở thế đối địch, nhưng nếu có thể cùng Phong Hỏa làm một vụ giao dịch để có được vài món trang bị lam sắc, bọn họ nhất định sẽ gật đầu đồng ý ngay. Bởi vì... điều này đối với họ mà nói thật sự là một sự hấp dẫn vô cùng lớn.
Đáng tiếc đó chỉ là giả thuyết mà thôi, cho dù bọn họ sẵn lòng bỏ qua trạng thái đối nghịch hiện tại để hợp tác với Phong Hỏa, thì Phong Hỏa cũng chưa chắc đã muốn hợp tác với bọn họ. Bọn họ chỉ có thể nhìn đám người chơi của Hướng Vân Mộ Vũ hiện đang mặc trên người trang bị lam sắc mà thầm ghen tị.
"Có những trang bị kia cũng vẫn vậy thôi." Khi Hướng Vân Mộ Tuyết đã chuẩn bị xong tất cả, nhìn thấy vẻ mặt ưu sầu của Phong Hỏa hiện giờ thì mọi chuyện lại không phải như vậy.
Phong Hỏa căn bản không hề có vẻ lo lắng vì những lời Hướng Vân Mộ Tuyết vừa nói, ngược lại vẫn ung dung như thường. Thậm chí còn nói rằng có số trang bị đó thì cũng như không, lời này nghe mà chướng tai.
Nhưng sao lại như nhau được chứ, điều này làm sao có thể như nhau được chứ, Hướng Vân Mộ Tuyết hận không thể gào thét lên. Toàn bộ đội viên tinh anh của hắn đều đã mặc trang bị lam sắc rồi.
Trong tình huống này, sao Phong Hỏa có thể là đối thủ của bọn họ được, tuyệt đối không thể là đối thủ của bọn họ được. Bởi vì giống như đã nói trước đó, sau khi đổi sang trang bị lam sắc, những người chơi này đã có sự biến đổi về chất.
Tuyệt đối không thể so sánh với trước kia được. Cho dù là Phong Hỏa cũng không thể bì kịp. Nhưng hết lần này đến lần khác, Phong Hỏa lại tỏ ra bình tĩnh như vậy, khiến Hướng Vân Mộ Tuyết muốn nói gì cũng không tìm được lối ra.
Bởi vì giờ nhìn lại, Phong Hỏa cũng không định cùng hắn tiếp tục dây dưa về vấn đề này, hơn nữa Phong Hỏa đã khẳng định bọn họ bây giờ không thể đánh bại hắn.
"Vậy thì chờ xem đi!" Hướng Vân Mộ Tuyết hít sâu một hơi, mắt chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Dương. Trong lòng lúc này đã hận không thể nhanh chóng giết chết Phong Hỏa.
Mặc dù lúc giao dịch, Hướng Vân Mộ Tuyết rất khách khí, nhưng đó cũng chỉ là khi hắn và Phong Hỏa không ở trong thế đối địch mà thôi. Hiện tại Phong Hỏa đã trở thành địch nhân của bọn họ, còn dự định ra tay với thành phố này, thì Hướng Vân Mộ Tuyết còn có thể giữ vẻ mặt hòa nhã được sao?
Huống chi, trước đó không lâu, Phong Hỏa đã từ chối lời mời của hắn gia nhập vào công hội của bọn họ. Từ trước đến nay chỉ có người khác khẩn cầu hắn, chứ chưa từng có chuyện hắn chủ động mời người khác vào công hội, điều đó là chuyện mà Hướng Vân Mộ Tuyết không thể nào chấp nhận.
Sau khi bị cự tuyệt, Hướng Vân Mộ Tuyết không dễ gì có thể tha thứ, nên việc hắn bây giờ có bộ mặt khó coi cũng là điều dễ hiểu, tất cả đều là cảm xúc chân thật nhất của Hướng Vân Mộ Tuyết lúc này.
Nhưng đối với cảm xúc của Hướng Vân Mộ Tuyết như vậy, Diệp Dương cũng không để ý đến, cũng không cảm thấy mình làm sai chuyện gì. Hắn chỉ làm điều hắn muốn làm, chỉ là làm công việc của hắn mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận