Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 345. Chính mình đào hầm cho mình nhảy a (canh ba)

Chương 345. Tự mình đào hố chôn mình (canh ba)
Thậm chí có một vài người còn là hội trưởng hoặc phó hội trưởng của các công hội. Dù sao, họ có nguồn tài nguyên tốt như vậy, phát triển mạnh mẽ cũng là một chuyện rất bình thường. Nhưng mà, chính những người chơi cường đại này lại không hề đến tham gia cuộc thi đấu lần này. Những người trong nhóm nhỏ trước mặt, tuy cũng lợi hại, nhưng còn xa mới đạt tới tiêu chuẩn của Diệp Dương. Không đạt tiêu chuẩn mà Diệp Dương đặt ra cho người mạnh, thì họ không đáng được coi trọng. Vậy tại sao lại như vậy? Vì sao khu vui chơi Huyền Hoa quốc lại chọn những người chơi này? Chẳng lẽ không phải cố ý muốn thua sao!? Nhưng nhìn cũng không thể như vậy được, ai lại cần bị đánh đến thế, chỉ muốn tự mình thua chứ. Đặc biệt trước mặt nhiều quốc gia như vậy, ai lại muốn mất mặt chứ? Nếu muốn tham gia trận đấu, chắc chắn là muốn đạt được thứ hạng cao. Hơn nữa không phải Diệp Dương khoe khoang, Diệp Dương nhận thấy năng lực của mình vẫn tương đối lợi hại. Nếu khu vui chơi Huyền Hoa quốc hiện tại đã bỏ cuộc giãy dụa, nên mới tìm tới những tuyển thủ năng lực không tốt lắm này. Vậy tại sao lại muốn chọn hắn chứ? Dù sao hắn có năng lực đoạt quán quân mà. "Thật ra ngươi có thể xem các công hội của bọn họ..." Khi Diệp Dương đang suy tư thì nghe thấy nhân viên công tác bên cạnh nhỏ giọng nói. Giống như sợ người khác nghe thấy, nên nói vô cùng nhỏ giọng. Nhưng vì Diệp Dương và mọi người đang ngồi ở một góc khá yên tĩnh, hơn nữa cái nhóm nhỏ kia cũng không tới gần nên dù nhân viên làm việc kia nói hơi nhỏ vẫn có thể nghe rõ. Để ý một chút tới các công hội mà những người này thuộc về. Diệp Dương nghe xong mới nhìn về phía cái nhóm nhỏ kia. Nhìn kỹ lại Diệp Dương mới phát hiện, đúng rồi, tại sao hắn không nghĩ tới nhỉ? Trong nhóm nhỏ này có rất nhiều tuyển thủ, không một ai là người của các đại công hội, điểm này trước đó đã nói rồi. Trong mười mấy tuyển thủ này, có không ít là người chơi Tán Nhân. Còn lại những người không phải Tán Nhân thì công hội mà họ thuộc về cũng chỉ là một vài tiểu công hội mà thôi. Điều này chứng tỏ họ là một đám người không có quyền thế. Thậm chí nếu không vì tham gia cuộc thi đấu này thì họ chỉ là một đám người nhỏ bé, dễ bị người khác bỏ qua. Lẽ nào đây chính là mục đích của khu vui chơi Huyền Hoa quốc sao? Tìm toàn những người chơi Tán Nhân, hoặc là những người chơi không có tên tuổi, nói ngược lại là không có bất cứ chỗ dựa nào. Hơn nữa, nói chính xác thì bản thân Diệp Dương cũng là một người chơi Tán Nhân, không gia nhập bất cứ công hội nào, làm theo ý mình. "Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?" Diệp Dương theo bản năng hỏi câu này, giống như người đang suy nghĩ mà theo bản năng bật ra câu hỏi vậy. Ngay lúc đó, Diệp Dương chợt nhớ ra lúc trước, chi nhánh công ty bên khu vui chơi Huyền Hoa quốc đã từng thuyết phục hắn, có ý muốn chiêu mộ. Muốn hắn gia nhập công ty họ, dốc sức cho họ. Hơn nữa đãi ngộ khi đó còn tương đối hậu hĩnh nữa. Chỉ là về sau bị chính Diệp Dương cự tuyệt. Nghĩ đến đây, Diệp Dương cảm thấy hình như mình đã tìm được một chút đầu mối. Thực ra cuộc thi đấu quốc tế lần này, nói là vì quốc gia, nhưng thực tế lại là khu vui chơi này đang muốn chọn một vài người chơi có năng lực tương đối tốt để đưa tới đây. Muốn xem ai mạnh hơn để đến lúc đó sẽ chọn người đó làm trợ lực cho công ty. Phải biết rằng nếu thực sự trở thành thành viên dưới trướng công ty thì đãi ngộ không thể nào tệ được. Điều này không giống với Diệp Dương, nghe thấy liền cự tuyệt, Diệp Dương có đầy đủ bản lĩnh, căn bản không cần dựa vào phúc lợi như vậy. Những người khác lại khác. Nếu công ty muốn tuyển người, đừng nói là hỏi trước xem thưởng thế nào hay phúc lợi ra sao, việc đầu tiên họ làm chắc chắn sẽ là tranh nhau giành vào trước. Bởi vì không cần hỏi, phúc lợi của công ty chắc chắn là rất tốt. Trước đây có rất nhiều người tự đề cử bản thân nhưng đều không có kết quả. Nhưng lần này thì khác, lần này là do công ty chủ động chọn thí sinh. Nghĩ thông suốt điểm này Diệp Dương gật đầu, thảo nào là như thế này. Có điều những người họ chọn có đúng là những tuyển thủ không đạt yêu cầu như lời nhân viên vừa nói không? Ngược lại, theo Diệp Dương thấy thì chỉ là tố chất không quá tốt. Nhưng nếu hiện tại, họ đã là đối tượng bị khảo sát thì chắc chắn sẽ có người luôn theo dõi hành vi của họ. Nếu để cho người ta thấy họ đang lập nhóm nhỏ để gây sự với Diệp Dương thì chắc chắn sẽ làm cho người ta bất mãn. Diệp Dương nghĩ đến đây thì mỉm cười. Những người này cuối cùng cũng tự mình đào hố chôn mình. Trong lúc Diệp Dương suy nghĩ thì lại có một tổ tuyển thủ khác lên đấu trường. Lần này là 68 hào đấu với 102 hào. Thật trùng hợp, hai bên đều là pháp sư. Vì phần lớn người chơi hiện tại đều chọn pháp sư có sát thương cao, phạm vi tấn công rộng nên việc hai bên đều là pháp sư trên đấu trường là chuyện rất thường thấy. Điểm khác biệt duy nhất là một người sử dụng Xích Luyện âm dương, người còn lại dùng Thánh Linh Tiên Thuật. "Cái người luôn chủ trì trận đấu khi thấy tình huống này đã trực tiếp hô lên thành tiếng. Có thể thấy ngay cả chủ trì (Lý Triệu) cũng kinh ngạc đến mức nào, chứ đừng nói là những người xem trên khán đài." "Sao ngay cả Thánh Linh Tiên Thuật cũng đến tham gia? Đây không phải là đang đùa sao?" "Người này đến đây chắc cũng không định thắng rồi." "Chờ chút nếu đánh nhau thật thì pháp sư Thánh Linh Tiên Thuật đó có phải sẽ cứ hồi m·á·u cho mình, hồi đến khi đối diện tan vỡ luôn không?" "Sao có thể cứ hồi m·á·u mãi được? Có thời gian chờ phục hồi chiêu chứ! Hơn nữa nếu lượng m·á·u hồi phục không đủ để bù trừ sát thương từ đối diện thì sẽ ch·ết tươi ngay." Mọi người dưới khán đài cũng bắt đầu xôn xao bàn tán. Họ bàn luận đa phần đều không giống nhau, nhưng ý chính thì cũng chỉ có một: pháp sư Thánh Linh Tiên Thuật đến đây tranh tài chỉ có nước chịu c·hết mà thôi, không có khả năng giành chiến thắng. Vì kỹ năng của pháp sư Thánh Linh Tiên Thuật đã bị giới hạn, họ chỉ có thể là người hỗ trợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận