Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 292. Phong Hỏa đây là tới đánh lén bọn họ? (canh một )

Chương 292. Phong Hỏa đây là tới đánh lén bọn họ? (Canh một)
Diệp Dương sau khi nghe được những người này nói vậy, cũng không biết nên biểu đạt ý nghĩ của mình như thế nào cho phải. Những người này đúng là... khiến cho Diệp Dương cạn lời! Hắn thật sự là lần đầu tiên chứng kiến những người tiêu cực đến mức này. Nếu đã tiêu cực đến thế thì có bị giết cũng không phản kháng ấy chứ, thậm chí vào lúc này còn nghĩ tới việc tiết kiệm tiền sao? Nếu để các quốc gia khác biết người chơi trong khu vui chơi của Phù Tang quốc lại như vậy thì chẳng phải là sẽ bị người ta cười cho vào mặt sao? Bất quá, nếu bọn họ không dám phá vỡ phòng hộ thuẫn thì lại càng giúp Diệp Dương dễ dàng hơn. Còn có thể tiết kiệm thời gian phá vỡ cái phòng hộ thuẫn kia nữa chứ.
Thế là lại một chuỗi kỹ năng nện xuống, 100 vạn người ở chỗ này giờ chỉ còn lại vài vạn người. Những người này tuy không ai bị thương, hoàn hảo không tổn hại, nhưng trong lòng đã sớm kinh hãi, chỉ muốn chết quách đi cho xong! Thà sớm trở về điểm hồi sinh còn hơn. Hiện tại cứ phải ở chỗ này, bất cứ lúc nào cũng lo ngay ngáy sẽ có kỹ năng ập tới, giết bọn họ trong nháy mắt. Đúng là dằn vặt mà! Bất quá mong ước của bọn họ rất nhanh đã thành hiện thực. Diệp Dương sẽ không bỏ qua bất kỳ ai ở chỗ này, mấy vạn người còn lại này chẳng phải cũng bị Diệp Dương giải quyết gọn trong vài chiêu hay sao?
Nhìn cánh cửa thành trống rỗng, đã không còn người chơi nào đứng ở đây. Tốt, đã thành công dẹp xong một cửa thành rồi. Nhưng nhìn vẻ mặt này thì biết Diệp Dương không định bỏ qua dễ dàng như vậy. Ngoài cửa chính ra, chẳng còn cửa nam bắc nữa sao? Tất cả những nơi này cũng phải tấn công chiếm đóng hết. Dĩ nhiên cũng không hẳn cần thiết, chỉ cần Diệp Dương có thể công phá một trong số những cánh cửa thành kia, rồi sau đó vào phá hủy pha lê thành ở trung tâm là được rồi. Nhưng mà Diệp Dương sẽ là người thích đi đường bình thường sao? Chắc chắn là không rồi! Đặc biệt là khi đối thủ là Phù Tang quốc, Diệp Dương không định chỉ công phá một tòa thành mà thôi. Phải cho bọn họ nếm mùi vị của sự tuyệt vọng chứ! Để bọn họ nếm trải cái cảm giác từng tòa thành bị công phá, cảm giác hy vọng bị dập tắt từng chút một!
Rất nhanh, Diệp Dương đã ác ý tới được cửa thành phía bắc. Về phần vì sao lại chọn cửa thành phía bắc thì không có nguyên nhân gì cả, hoàn toàn là do gần chỗ đó mà thôi. Diệp Dương làm việc từ trước đến nay đều là tùy hứng, lựa chọn như vậy cũng là tùy khoảng cách mà thôi. Đến cửa thành phía bắc, quả nhiên là còn rất nhiều người chơi. Những người chơi này lo sợ Diệp Dương đột nhiên chuyển địa bàn chiến đấu, bất thình lình đến đánh lén nên mới kiên thủ tại chỗ này. Bất quá nhân số sao có thể sánh bằng cửa chính, bởi vì biết Diệp Dương đến chỗ đó trước, cho nên cũng đã điều thêm người tới đó. Số người đến cũng đương nhiên là từ bên này điều qua, nên chỗ này cũng ít người hơn chút. Nhưng mà tính đi tính lại thì số người ở đây vẫn rất đông. Dù có đi nhiều như vậy thì trên tường thành bắc bây giờ vẫn còn hơn 50 vạn người.
"Quả nhiên là hội trưởng đã đoán trúng, hắn thế mà lại muốn tới đánh lén."
"Ngươi sao cứ mãi không biết xấu hổ thế hả? Ta trước đây còn rất nể hắn đấy, không ngờ hắn lại là loại người rộng rãi như vậy."
"Xem ra là không công phá nổi cửa chính, cho nên mới muốn tới chỗ chúng ta đánh lén đó mà!"
Diệp Dương cưỡi Mỹ Đỗ Toa vẫn luôn là một sự thu hút cực lớn! Nên khi Diệp Dương mới đến cửa thành phía bắc đã bị người chơi Phù Tang quốc trên tường thành phát hiện ra rồi. Nhưng khi phát hiện Diệp Dương đã tới, biểu tình trên mặt bọn họ đều là mang theo sự khinh bỉ, ra vẻ "quả là như thế". Nếu như Diệp Dương mới đầu không hiểu có ý gì thì bây giờ nghe những người này thảo luận vậy thì làm sao không hiểu được?
"Thế mà lại cho là ta tới đây để đánh lén?"
Diệp Dương sau khi nghe thấy thế thì còn muốn cười lớn. Những người này lấy đâu ra sự tự tin vậy? Cảm thấy hắn là kẻ không phá được cửa chính nên mới tới bắc môn đánh lén sao? Bất quá cũng phải, bọn họ bây giờ chắc là còn chưa liên lạc với người chơi ở cửa chính, nên cũng không biết tình huống thảm hại ở bên kia. Thế nhưng cho rằng Diệp Dương đến để đánh lén thì quả thật là hơi quá đáng đấy. Diệp Dương cần đánh lén sao? Cho dù là đối đầu chính diện, Diệp Dương cũng tuyệt đối không sợ bọn họ. Huống chi cửa bắc này cũng chỉ có hơn 50 vạn người thôi. 0············
Nếu như người bình thường thì thấy 50 vạn người đương nhiên là rất đông. Nhưng mới vừa nãy, Diệp Dương còn dễ dàng giải quyết hơn 100 vạn người kia mà, thì 50 vạn người này trong mắt Diệp Dương chẳng thấm vào đâu. Nếu là như vậy thì những người này có tư cách gì mà đắc ý? Diệp Dương không nói gì, chỉ im lặng nhìn bọn họ huênh hoang ở dưới bắc môn.
"Mấy người ở kia sao lại để cho Phong Hỏa đi qua vậy hả?"
"Bây giờ đến lượt các người sang đây giúp chúng ta bên này, Phong Hỏa tới rồi kìa."
"Còn tưởng không có cơ hội tự tay giết Phong Hỏa đâu, không ngờ Phong Hỏa lại tự tìm tới cửa."
"Lần này ta nhất định sẽ khiến Phong Hỏa phải gọi ta là cha."
Trên tường thành phía bắc, những người này la hét om sòm. Sau khi thấy Phong Hỏa đến thì dường như chẳng hề hoảng sợ, thậm chí còn thong thả ung dung ở đó tán gẫu. ... 0 Cũng có một vài người bắt đầu đi tìm người đến giúp họ thủ thành. Tuy bọn họ thấy Phong Hỏa cũng chỉ có một người, chẳng có gì ghê gớm. Thế nhưng chuyện này vẫn không thể khinh thường được, nếu có thêm chút người đến cũng cảm thấy an toàn hơn một chút. Ngược lại, vẫn có điểm bảo đảm vẫn hơn. Nhưng khi một số người muốn thông báo cho người ở cửa chính sang thì lại nghe thấy những giọng nói nhỏ của nhóm người kia.
"Chúng ta không thể đến được nữa rồi."
"Sao lại không tới? Không phải đã nói, nếu ai ở cửa thành nào công thành thì người khác phải đến cửa thành đó hỗ trợ sao? Các người định nuốt lời hả?"
"Mau sang đây đi, Phong Hỏa đến bên chúng ta rồi nè." . .
Những người ở bắc môn cứ tưởng người ở cửa chính trở mặt, không muốn chi viện nên chút nữa là mắng cho một trận.
"Không phải bọn ta không muốn giúp các người thủ thành, là bởi vì bọn ta hiện tại cũng đang ở điểm hồi sinh đây này, sao còn có thể qua giúp các người nữa hả?"
Khi nói ra sự thật này, một người này cũng có chút đau đầu. Đồng thời cũng cảm thấy mặt mình đang bị ai đó tát bốp bốp. Lúc đầu bọn họ cũng đã có thỏa thuận, nếu Phong Hỏa tấn công ở chỗ nào thì sẽ tới chỗ đó tiếp viện. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng này của bọn họ, chắc gì còn sức để giúp người nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận