Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 298. Bị Phong Hỏa sợ đến làm đào binh! (canh ba )

Chương 298. Bị Phong Hỏa dọa đến bỏ chạy! (Canh ba)
Cái này có thể đúng như lời người yêu sách này, quả thực là một tin tức chấn động. Nghe xong, những người xung quanh đều tỏ vẻ kinh hãi. Trong lúc còn đang kinh sợ, ngay sau đó là một tràng cười ồ lên, cười phá cả lên.
"Mấy người chơi nước Phù Tang này đến gây hài à?"
"Ta nhớ là trước đây, mấy người chơi nước Phù Tang này còn nghênh ngang khiêu khích chúng ta trên diễn đàn mà? Vẻ mặt ngông nghênh không sợ trời không sợ đất, sao lại có thể làm ra cái hành vi bỏ chạy thế này?"
"Thật là quá buồn cười…."
"Phong Hỏa lại đáng sợ đến mức này sao, mà lại dọa bọn họ đến mức phải bỏ chạy."
Ban đầu, chuyện có một vài người chơi nước Phù Tang bỏ chạy cũng không có nhiều người biết đến. Dù sao chuyện bỏ chạy, chẳng có ai chuyên làm video lại. Lúc đó người đã chạy cả rồi, ai còn nghĩ đến việc quay phim làm gì.
"Mồng một tháng năm ba" có thể được xem là như vậy, dù chuyện có cố ý giấu giếm cũng không được, là không thể nào trở thành bí mật được. Giống như bây giờ, một người truyền mười, mười người truyền trăm, cuối cùng ai cũng sẽ biết. Ai cũng sẽ biết rằng, nước Phù Tang vẫn còn có người sợ hãi đến mức phải bỏ chạy!
"Về sau, người chơi ở khu trò chơi nước Phù Tang, không còn mặt mũi nào ra mặt nữa nhỉ?" Hiện tại đã có người suy đoán như vậy. Cũng không phải không thể, thậm chí đây còn là một chuyện vô cùng chắc chắn. Sau chuyện này, nước Phù Tang mặt mũi đã vứt sạch. Bây giờ mà đi ra nói năng, nhất định sẽ bị người ta chế nhạo thành trò cười, còn mặt mũi nào mà đi ra chứ? Thôi thì cứ tiếp tục làm rùa rụt cổ đi.
Thực tế là vậy, đừng nói đến chuyện ra mặt trước người nước ngoài, ngay cả ở trong nước Phù Tang, sau khi bị công chiếm thành công các thành phố trọng điểm, ai cũng đều im ắng cả. Trên diễn đàn cũng im ắng hơn hẳn, có người thảo luận, mà ngoài đời cũng có rất nhiều người đang trong trạng thái chán nản.
Dù sao cũng đã thua, lại còn thua thảm hại, tổn thương bọn họ đâu phải ít. Hiện tại mà còn bàn chuyện này nữa thì chẳng khác nào khơi dậy nỗi ám ảnh, hồi tưởng lại những hình ảnh kinh hoàng. Vì thế không ai muốn nhắc lại nữa, cứ như chuyện này chưa từng xảy ra vậy. Nhưng cho dù thế, nước Phù Tang bây giờ cũng coi như xong rồi.
Tâm lý chơi game ban đầu của họ, sau một lần bị Phong Hỏa công thành, đã hoàn toàn cạn kiệt. Có thể nói, lần này thôi nước Phù Tang đã từ vị thế đứng đầu rơi xuống hạng trung bình. Thậm chí, nếu cứ tiếp tục bị Diệp Dương dày vò thế này thì rất có thể sẽ tụt xuống hạng chót trong các khu trò chơi quốc gia.
"Diệp ca, hiện giờ trên diễn đàn mọi người đồn Phong Hỏa chính là anh đúng không?" Ngoài đời, Diệp Dương nghe thấy Ngô Hiểu Nguyệt bên cạnh hỏi nhỏ. Dù là câu hỏi, nhưng trong giọng điệu đã có sự chắc chắn, hơn nữa còn mang theo sự sùng bái tột độ!
Phong Hỏa thật lợi hại nha, một mình có thể chống lại một quốc gia! Lại còn là trong tình huống không tổn thất gì, mà đã làm cho mấy thành phố trọng điểm kia rơi vào tay giặc! Lúc đầu khi nghe đến cái tên Phong Hỏa, Ngô Hiểu Nguyệt cứ tưởng mình nghe nhầm. Diệp ca lại là người lợi hại như vậy sao? Dù biết Diệp ca nhất định rất có tài, nhưng lại không ngờ, Diệp ca có thể một mình đánh bại mấy triệu người.
Người ta vẫn nói, người đông thì mỗi người một bãi nước miếng cũng đủ làm chết đuối một người. Thế mà nhiều người vậy, mà Diệp ca không mất một giọt máu nào! Nghĩ tới đây, sự sùng bái của Ngô Hiểu Nguyệt đối với Diệp Dương càng sâu sắc.
"Em sắp đạt đủ cấp độ, sau đó đi ra ngoài, đến lúc đó anh phải chờ em nha." Vì quá sùng bái Diệp Dương, Ngô Hiểu Nguyệt càng muốn dính lấy Diệp Dương.
Lúc này Diệp Dương đang ăn cơm trưa do chính tay Ngô Hiểu Nguyệt làm. Nghe Ngô Hiểu Nguyệt nói vậy, Diệp Dương khựng lại một chút. Diệp Dương không biết có nên nói cho Ngô Hiểu Nguyệt một chuyện hay không. Đó là, hiện tại hắn đang ở thành phố cấp cao, cần đến 30 cấp mới có thể vào.
Nói cách khác, cho dù bây giờ Ngô Hiểu Nguyệt ra khỏi Tân Thủ Thôn cũng không thể trực tiếp đến tìm Diệp Dương. Hơn nữa Diệp Dương dạo này còn phải hoàn thành nhiệm vụ sử thi cấp hai, nhất định phải chạy hết quốc gia này đến quốc gia khác. Đến lúc đó hai người chắc chắn lại không gặp được nhau.
Nhưng để Ngô Hiểu Nguyệt không mất hết lòng tin vào trò chơi này sau khi biết được, Diệp Dương im lặng một chút, cuối cùng vẫn không nói ra…
"Được." Lúc Diệp Dương đáp ứng, đã nghĩ ra một biện pháp giải quyết. Nếu Ngô Hiểu Nguyệt thật sự ra khỏi Tân Thủ Thôn, Diệp Dương có thể tìm cho Ngô Hiểu Nguyệt một nơi để sắp xếp.
Bạch Vũ Các, không phải tốt nhất sao? Đến khi Ngô Hiểu Nguyệt đạt 30 cấp có thể đến thành phố cấp cao.
"Leng keng!" Diệp Dương vừa đáp ứng thì tiếng chuông cửa vang lên. Nhìn hình người hiển thị trên màn hình điều khiển, Diệp Dương bấm nút, cửa mở ra.
Một chiếc xe chậm rãi lái vào. Lái rất chậm, hơn nữa chiếc xe có vẻ nặng nề.
"Ai vậy ạ?" Biết với thân phận hiện tại của mình, chuyện này không nên hỏi nhiều, nhưng Ngô Hiểu Nguyệt vẫn tò mò.
"Nhà buôn vũ khí đạn dược." Diệp Dương không giấu giếm Ngô Hiểu Nguyệt, cũng không thấy việc Ngô Hiểu Nguyệt hỏi như vậy là vượt quá giới hạn. Trả lời xong, Diệp Dương đi ra ngoài.
"Diệp tiên sinh, đây là đồ anh cần." Khi Diệp Dương đi ra, người trên xe đã xuống hết, tổng cộng ba người, ai cũng cao to lực lưỡng. Một người trong số đó có vẻ như là người cầm đầu, chỉ vào chiếc xe việt dã đã được cải trang trước mặt, nói.
Chiếc xe việt dã trông khiêm tốn 4.6, nhưng không khó đoán rằng nó đã được cải tạo qua và có giá không hề rẻ!
"Được, tôi xem một chút." Sau khi nghe vậy, mấy người thuần thục đưa đồ trong xe ra. Rất nặng, mấy tên lực lưỡng kia cũng phải tốn không ít sức mới di chuyển được. Đưa mấy cái rương xuống xong, một người mở một rương ra.
"Đây là loại vũ khí mới nhất anh cần, nhẹ nhàng linh hoạt, hơn nữa dễ làm quen, kết hợp với công nghệ cao, có thể đánh một chọi mười!"
"Cái này là…"
"Cái này là…"
Người bên cạnh vừa lấy đồ vừa giới thiệu. Diệp Dương ở bên cạnh gật đầu, lặng lẽ lắng nghe.
"Anh cứ yên tâm, dù gà tơ không quen súng, cầm mấy vũ khí này cũng có thể so được với một đội quân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận