Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 616. Muốn phát chiến tranh tiền? (canh tư)

Chương 616. Muốn phát chiến tranh tiền? (canh tư)
Lúc này chính hắn cũng đã học khôn ra, hắn không nghĩ nữa, có thể lấy sức một mình đối phó được Phong Hỏa hay không, mà nghĩ đến chuyện có thể lấy năng lực của đệ nhất công hội để đối phó với Phong Hỏa.
Lần này hắn đang nghĩ có thể tập hợp toàn bộ người chơi ở khu Hàn Quốc để đối phó Phong Hỏa.
Dù sao bọn họ là đệ nhất công hội, là lời mà bọn họ đã nói với Vân Mộ Tuyết, lần trước cũng đã chứng minh rồi, đối phó Phong Hỏa là không được.
Ít nhất thì những hội viên tinh anh toàn thân trang bị lam sắc của bọn họ, trước mặt Phong Hỏa căn bản không đáng nhắc tới.
Lần này hắn muốn dựa vào sức mạnh tập thể.
Bởi vậy nên hiện tại hắn mới lại ở đây bày mưu tính kế, bởi vì hắn là hội trưởng đệ nhất công hội, ở chỗ này địa vị không tầm thường.
Nếu quả thật muốn phát động chiến tranh phòng ngự thì hắn chính là người có quyền lên tiếng.
Và cũng đúng như hướng Vân Mộ Vũ hiện tại đang suy đoán, suy đoán của hắn là đúng.
Mục tiêu tiếp theo của Diệp Dương thực sự là thành phố xếp thứ hai của bọn họ.
Mặc kệ bọn họ có nhận ra hay không, ngược lại sách lược này của Diệp Dương sẽ không thay đổi.
Đánh vào thành phố mạnh nhất của họ, tạo cho họ áp lực lớn nhất, để bọn họ nhanh chóng đầu hàng.
Nếu Diệp Dương chọn một thành phố yếu nhất, cho dù đánh bại được thành phố đó, họ cũng sẽ không chịu thua.
Họ sẽ cảm thấy thành phố đó quá nhỏ bé, nên mới thất bại thôi. Nếu Phong Hỏa có thể đánh bại thành phố mạnh nhất của họ thì Phong Hỏa tuyệt đối sẽ không thắng lợi. Vì có ý nghĩ như vậy, nên cho dù Diệp Dương đánh bại 100 tòa thành phố yếu đi nữa cũng không hiệu quả bằng việc Diệp Dương công đánh một tòa thành phố mạnh nhất.
Cho nên mục tiêu tiếp theo tự nhiên cũng không cần nói cũng biết.
Sau khi dặn dò thêm mấy mệnh lệnh cho triều Vân Mộ Vũ, thì một người trong số này lên tiếng:
"Vậy ngươi có thể…cung cấp cho chúng ta một ít trang bị lam sắc không, yên tâm đi, sau khi sử dụng xong, chúng ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi."
Nghe lời này xong, hướng Vân Mộ Vũ lập tức dừng lại, nhìn về người vừa nói.
Những người đang họp ở đây đều là tầng lớp cao, ít nhất cũng là cao tầng của các đại công hội, có một số là người dân bản địa, giống như quan chỉ huy.
Nhưng trong tình huống bình thường, khi hướng Vân Mộ Vũ đang nói chuyện, không ai dám cắt ngang.
Thế mà người này lại hết lần này đến lần khác mở miệng cắt ngang lời của hướng Vân Mộ Vũ, mà lời nói ra lại còn như thế lạc quẻ.
Mọi người đều quay đầu nhìn người đó, muốn biết rốt cuộc ai lại to gan như vậy, còn nói ra những lời đó nữa...
Khi họ nhìn sang thì thấy, đó là hội trưởng công hội đứng ngay sau hướng Vân Mộ Tuyết.
Người vừa lên tiếng chính là hắn.
Mà lúc này hắn đang nói, dù là vẻ mặt tươi cười nhưng ai nấy đều thấy được tính toán dưới nụ cười đó.
Đây là tính toán muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Ai nấy đều thấy rõ điều đó, hướng Vân Mộ Vũ đương nhiên cũng có thể nhìn ra được, vốn định phát tác, nhưng nghĩ hiện tại thời cơ không thích hợp, nên chỉ có thể nghiến răng nhẫn nhịn.
"Muốn có những trang bị lam sắc này thì các ngươi tự tìm cách mà kiếm, hướng Vân Mộ Tuyết chúng ta cũng không đủ, cũng không thể chia cho các ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận