Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 713. Muốn thử một than củi nướng tư vị sao? (canh một cầu từ đặt hàng! )

Chương 713. Muốn thử một chút hương vị than củi nướng sao? (canh một, cầu đặt mua!) Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là, cái mảnh Tàn Linh Hồn này có trang phục khác thôi. Trang phục hiển nhiên vô cùng thanh mát, cứ như sợ bị nóng vậy, điều này cũng tương đồng với hình tượng của mảnh Tàn Linh Hồn này. Nếu không thì, hắn làm sao lại t·h·í·c·h cái hoàn cảnh âm hàn ở đây như vậy chứ, chỉ cần nóng một chút thôi cũng không t·h·í·c·h, lại còn muốn đi ra ngoài thu thập người. “Lá gan cũng không tệ lắm, hiện tại mà cũng không bị dọa sợ.” Sau khi thực sự xuất hiện trước mặt Diệp Dương, thấy Diệp Dương bình tĩnh lạnh lùng như vậy, Tàn Linh Hồn có chút tán thưởng nói. Giống như là một bậc trưởng bối đang nói với một đứa tiểu bối vậy. Rõ ràng lúc này, Tàn Linh Hồn xem Diệp Dương như một tên lính tép nhỏ nhoi. Nhưng với cái giọng điệu đó, Diệp Dương lại không thấy vui vẻ cho lắm. Về thân phận, Diệp Dương trước đây còn trực tiếp g·iết c·hế·t một Tàn Linh Hồn khác rồi, mà thực lực của cái mảnh Tàn Linh Hồn này, nhìn theo số liệu thì cũng không khác gì cái trước là bao. Có gì mà phải lên giọng như vậy? Lại còn k·h·i·n·h· t·h·ư·ờ·n·g người nữa chứ. “Lá gan của ta chắc chắn lớn hơn ngươi, bất quá ngươi có muốn thử một chút hương vị than củi nướng không?” Tuy là hỏi vậy, nhưng Diệp Dương thực tế đã thay Tàn Linh Hồn đưa ra c·â·u t·r·ả lời rồi. Chính x·á·c mà nói là không cần hắn phải trả lời, Diệp Dương muốn làm gì thì làm cái đó. Sau khi Diệp Dương nói vậy, một kỹ năng lại được thả ra từ tay hắn, lần này lại còn là một kỹ năng có quy mô khổng lồ. “Lò Luyện Ngục!” Một vòng lửa đã bao phủ Tàn Linh Hồn vào trong. Có thể tưởng tượng được, trong vòng lửa này, do hoàn cảnh nơi đây đặc biệt, nhiệt độ nhất định sẽ tăng cao rất nhanh. Hỏa lực mạnh đến đâu, nơi này sẽ nóng bấy nhiêu. Đây chẳng phải là muốn nướng Tàn Linh Hồn trên than củi sao? “Ghê t·ở·m!” Cách cái kỹ năng này, Diệp Dương vẫn còn nghe được âm thanh của Tàn Linh Hồn từ bên trong truyền ra. Quả nhiên Tàn Linh Hồn không t·h·í·c·h môi trường nóng b·ứ·c này, ở trong hoàn cảnh này, chắc chắn hắn đang đứng giữa lằn ranh sinh t·ử. Nghe qua giọng nói của hắn hiện tại cũng có thể đoán ra được. Đã biết Tàn Linh Hồn khó chịu, vậy Diệp Dương càng không có khả năng rút lại kỹ năng này. Tàn Linh Hồn, hiện tại tình cảnh thế này, chẳng phải là rất phù hợp với ý của Diệp Dương sao? Mỹ Đỗ Toa cũng chỉ là t·h·í·c·h môi trường âm lạnh thôi, nhưng không có nghĩa là không sống được trong môi trường nóng b·ứ·c. Cho nên cái môi trường nóng b·ứ·c hiện tại ảnh hưởng rất lớn đến Tàn Linh Hồn, nhưng lại không có ảnh hưởng gì đến Mỹ Đỗ Toa cả. Mỹ Đỗ Toa hiện tại vẫn đứng ở đây bình thường, nhìn Tàn Linh Hồn ở phía trước. Nửa giờ sau, cuối cùng Tàn Linh Hồn mới chấm dứt được sự đau khổ này. Nhiệt độ tuy không còn cao như vừa rồi, nhưng nhiệt độ hiện tại rõ ràng vẫn cao hơn lúc Diệp Dương mới đến đây không ít. Điều này khiến cho Tàn Linh Hồn không cách nào chịu được. "Hô!" Kỹ năng này vừa mới bị thu hồi, Diệp Dương đã cảm giác được một luồng kình phong thổi tới mình. Nhưng thực tế, đó không phải là gió gì cả, mà là kỹ năng của Tàn Linh Hồn. Giống như một con d·a·o, mang theo tư thế xé gió, tốc độ cực nhanh, mục tiêu nhắm thẳng vào đầu của Diệp Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận