Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 743. Gây họa liền lưu (canh một cầu từ đặt hàng! )

Chương 743. Gây họa liền chuồn (canh một, cầu đặt mua!)
Gây ra họa xong, liền ném cục diện rối rắm cho bọn hắn, còn mình thì đi chơi game rồi sao? Thật đúng là biết cách chơi. Bất quá cũng chỉ có thể nói, những người đã kịp thời thoát game kia thật sự quá may mắn. Bởi vì bây giờ họ thoát game có thể tránh được một làn sóng tai họa tiếp theo. Rõ ràng, Phong Hỏa ôm hoài bão không chỉ có như vậy, đây vẫn chưa kết thúc. Chỉ là san bằng nơi đóng quân của công hội bọn họ thì đã là gì? Diệp Dương không có ý định như vậy. Diệp Dương thấy bọn họ đã chạy hết khỏi nơi đóng quân của công hội Hướng Vân Mộ Tuyết, đã không còn một ai, hơn nữa mọi thứ đều đã bị phá tan hoang, sau đó tuy có hài lòng nhưng lại biết còn chưa kết thúc. Bọn họ giờ không có ở đó, khẳng định phần lớn đều đang ở điểm hồi sinh. Cho dù muốn rời đi, thì việc rời đi cũng không quá xa. Nên Diệp Dương sau khi phá hủy nơi này không sai biệt lắm liền chọn đến điểm hồi sinh. Quả nhiên ở điểm hồi sinh tụ tập không ít người, nơi đó đã trở thành một nơi ẩn gió tránh mưa của bọn họ. Diệp Dương vừa đến nơi này, bọn họ thấy thì như đám sủng vật nhỏ bị dọa sợ, toàn bộ đều trốn vào góc. Nhưng nhiều người như vậy, muốn giảm bớt sự hiện diện của mình đâu dễ? Một đám đông người như thế dù thế nào cũng không thể bỏ qua, Diệp Dương vẫn nhìn thấy bọn họ. Không nhiều lời vô nghĩa, Diệp Dương vẫn như vừa rồi, giết bọn họ. Mấy con quái phía sau theo sát tới, cũng giống như Diệp Dương, gặt lấy những mạng người thuộc công hội Hướng Vân Mộ Tuyết này. Điểm hồi sinh lập tức biến thành địa ngục. Vừa mới bước ra một lần liền c·hết một lần. Thường là vừa mới nhìn thấy thế giới bên ngoài đã lại biến mất. Thậm chí bọn họ muốn cầu xin tha thứ cũng không thể thốt ra lời, đã bị ném trở về điểm hồi sinh, thật sự quá bi thảm. Vì vậy, vì bị t·à·n s·á·t, cấp bậc của những người này bắt đầu giảm dần, trang bị trên người cũng càng lúc càng ít. Phong Hỏa đúng là dồn tỉ lệ rớt đồ lên người bọn họ, khiến bọn họ khổ không thể tả. Vì cứ c·hết một lần là lại rớt một món đồ, chuyện này cho dù bọn họ muốn ngăn cản cũng không được. Rất nhanh trang bị trên người họ đều không thấy, ngay cả trang bị trong ba lô cũng vậy, không ai may mắn thoát khỏi. Nên mới nói những người vừa nãy tranh thủ xuống game là may mắn thế nào, không cần gặp phải cảnh giày vò này. Nhưng đồng thời bọn họ cũng đang oán trách Hướng Vân Mộ Vũ. Hội trưởng Hướng Vân Mộ Vũ lại không cùng chung hoạn nạn như bọn họ, lại len lén bỏ chạy trước. Còn được gọi là hội trưởng của họ, thật sự quá vô trách nhiệm, thật sự quá kinh khủng. Nhưng Hướng Vân Mộ Vũ thì không hề hay biết những chuyện đã xảy ra trong game sau khi hắn xuống trò chơi, chỉ là sau khi xuống game vẻ mặt hắn đầy u sầu mà thôi. Rõ ràng việc tao ngộ trong game đã gây cho hắn đả kích quá lớn, cho dù đã xuống game rồi, hắn vẫn chưa hồi phục lại được. Nhưng khi lần sau hắn đăng nhập vào trò chơi, tâm tình sẽ còn tệ hơn nhiều. Ban đầu trước khi hắn xuống game vẫn còn nhận ra bộ dáng công hội, nhưng khi lên game lần nữa, công hội đã biến thành một bộ dáng xa lạ, hoàn toàn không nhận ra được. Ngoại trừ một mảnh đất của công hội vẫn còn ở chỗ cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận