Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 169. Trấn áp thế giới tồn tại! (canh một)

Chương 169. Trấn áp thế giới tồn tại! (canh một)
Một đêm không ngủ.
Lý Kiến Dân cùng Bạch Viễn Bình nói chuyện suốt đêm.
Từ khi 【 thế giới chúa tể 】 vừa mở beta, nói đến chuyện lần này các quốc gia nhằm vào Hoa Hạ trong phó bản cấp thế giới.
Thậm chí Bạch Viễn Bình còn nhớ mang máng trước lúc Open Beta một giờ, nguyên thủ các nước đứng trước mặt cờ Liên Hợp Quốc, tuyên bố hòa bình.. .
"Cùng nhau phát triển, hữu hảo chung sống.". .
Người Huyền Hoa đều là nhớ tình xưa.
Ít nhất khi đã đến tuổi của Bạch Viễn Bình, ngồi vào cái vị trí này rồi, hắn không thể chỉ mong mình được sảng khoái nhất thời.
Cuối cùng.
Trong tình cảnh không còn cách nào khác, Bạch Viễn Bình lựa chọn tạm thời nhẫn nhịn, ít nhất không đi tìm phiền phức với liên hợp c·ô·n·g ty và Liên Hợp Quốc.
S·á·t l·u·c trong game, dù sao cũng không tạo thành thương tổn thật sự cho thân thể con người.
Cho nên... cũng không có chuyện phạm tội gì ở đây.
Hơn nữa, vì nhiều nguyên nhân, cách làm của Bạch Viễn Bình cũng là bất đắc dĩ.
Nếu như, chỉ nói nếu như.
Nếu như lần này hắn đại diện cho toàn bộ Huyền Hoa đối đầu với tất cả các quốc gia, vậy có nghĩa, lịch sử đen tối "Bế quan tỏa cảng" của mấy trăm năm trước hoàn toàn có thể tái diễn lần nữa.
Sản vật Tr·u·ng Quốc phong phú. . .
Nghe như thế, thật sự chẳng khác gì một câu chuyện cười.
Nếu như Huyền Hoa thực sự đối đầu với cả thế giới, tất cả cửa xuất nhập cảng đều đóng lại, thì toàn bộ Huyền Hoa sẽ cực kỳ tụt hậu.
Hiện giờ Huyền Hoa vẫn chưa đủ mạnh, còn cách xa cái mức độ phản c·ô·n·g toàn thế giới.
Bất quá, lần này hắn nhịn xuống không có nghĩa là sẽ chôn vùi chuyện này.
Quân t·ử b·á·o thù, mười năm chưa muộn.
Lần này, trong buổi trò chuyện suốt đêm với Lý Kiến Dân, Bạch Viễn Bình ít nhất đã thấy được hy vọng.
Bởi vì, trong tài liệu mà Lý Kiến Dân mang tới báo cáo cho Bạch Viễn Bình, còn có một người chơi tên là "Phong Hỏa"...
Một người giế.t x·u·y·ê·n toàn bộ di tích cổ chiến.
Một người trấn áp "Liên minh c·ô·n·g hội quốc tế"
Một người.. ..
"Kiến Dân, lúc còn trẻ ngươi có đọc tiểu thuyết Huyền huyễn không?"
Bạch Viễn Bình vừa lật xem tư liệu về "Phong Hỏa" trong game, vừa hỏi.
"Đương nhiên có xem, ta thích Tru Tiên các loại tiên hiệp, còn có võ hiệp của lão tiên sinh Kim Dung." Lý Kiến Dân bình thản đáp lời.
"P·h·á·p tắc quán thông, vị diện xâm lấn."
"Ngươi có thể hiểu ý của những lời này không?"
Bạch Viễn Bình đặt tài liệu xuống, vẻ mặt chân thành hỏi.
"P·h·á·p... ? !"
Giọng nói của Lý Kiến Dân bỗng nhiên như bị nghẹn bởi thứ gì đó, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bạch Viễn Bình.
Một chữ... cũng không nói nên lời...
Cuộc đối thoại giữa hai nhân vật lớn của Trung Đình Huyền Hoa cơ bản đã đến đây là kết thúc.
Bạch Viễn Bình tuy đề nghị mượn sức của Phong Hỏa, nhưng Lý Kiến Dân cự tuyệt.
Lý x·u·y·ê·n đã từng nói với hắn, Phong Hỏa là một người chơi Tán Nhân cực đoan, thậm chí là nhân vật tín ngưỡng trong những người chơi Tán Nhân.
Hắn gần như không có khả năng gia nhập c·ô·n·g hội.
Tương tự... cũng có thể sẽ không tự mình thành lập c·ô·n·g hội.
Cho nên, ý tưởng để Phong Hỏa tham gia "Thánh Quân" c·ô·n·g hội cũng đi đến bế tắc...
P·h·á·p tắc quán thông, vị diện xâm lấn...
Không biết có phải do nói chuyện suốt đêm quá lâu, hay vì bị những lời này làm kinh động.
Lý Kiến Dân nằm trên giường của mình, hai mắt ngơ ngác.
Đây có phải là một câu nói nực cười không? Nó giống như những thứ hư ảo trong tiểu thuyết.
Nếu không phải chính miệng Bạch Viễn Bình nói với mình, thì Lý Kiến Dân căn bản không tin chuyện này.
Thế nhưng.
Cũng chính những lời này khiến Lý Kiến Dân hiểu rõ nguyên nhân Bạch Viễn Bình có thể nhẫn nhục chịu đựng sự việc lớn đến thế.
Nếu như...
"Vị diện xâm lấn" là sự thật, thì có lẽ đến lúc đó, chỉ dựa vào một người tên là "Phong Hỏa" kia, cũng có thể p·h·á v·ỡ cả thế giới?
Bất quá.
Đây rốt cuộc là cơ m·ậ·t quốc tế, thậm chí tin tức này chỉ có một vài nguyên thủ của các đại quốc Huyền Hoa biết.
Cho nên, Lý Kiến Dân cũng không định nói chuyện này với con trai của mình.
"Cho nên... đây là ý tưởng của Bạch thúc thúc sao."
Lý x·u·y·ê·n, cũng chính là hội trưởng c·ô·n·g hội Thánh Quân, con trai của Lý Kiến Dân, ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng trả lời.
Lý Kiến Dân gật đầu.
"Đúng vậy."
"Bạch thúc thúc muốn tốt nhất là con đừng quá kích động, nếu được thì thử dò xét Phong Hỏa một chút."
"Ta đã nói với con nhiều lần rồi."
"Mượn sức Phong Hỏa, căn bản là một chuyện không thể."
"Con tưởng ta không muốn kéo hắn vào Thánh Quân sao? Ta mời mấy lần người ta đều cự tuyệt, còn muốn ta phải làm thế nào nữa?"
Lý x·u·y·ê·n lắc đầu, tỏ vẻ đây là một việc căn bản không thể hoàn thành.
"Thôi được."
"Bất quá, chúng ta cũng không thể giao hết tất cả trách nhiệm lên người Phong Hỏa."
"Tóm lại, ở đây ta chỉ có thể nói với con một câu."
"【 thế giới chúa tể 】 không phải là một trò chơi đơn giản."
"Nếu muốn Huyền Hoa trong vòng trăm năm tới không tụt lại phía sau, thì con phải dốc hai trăm phần trăm tinh thần, đem c·ô·n·g hội Thánh Quân của con phát triển cho tốt!"
"Huyền Hoa sẽ hết sức ủng hộ con, cho dù phải liều cái m·ạ·n·g này, ta cũng sẽ xin Bạch thúc thúc cho con những gì con cần."
"Biết chưa?"
"Biết, biết rồi..."
Lý x·u·y·ê·n đột nhiên nhíu mày.
Hắn thậm chí cảm thấy cha mình hôm nay đột nhiên có chút k·í·c·h đ·ộ·n·g quá mức.
Thậm chí... còn k·í·c·h đ·ộ·n·g hơn cả chính mình.
Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều.
Lý Kiến Dân có địa vị đặc biệt, Lý x·u·y·ê·n cũng biết có một số chuyện mà muốn moi ra từ m·iệ·n·g cha mình, vậy thì gần như không thể.
Thế giới trò chơi.
Tọa độ: Cự Thạch Chi Thành.
Sau khi rời khỏi di tích cổ chiến, Diệp Dương nhìn vào danh sách nhiệm vụ của mình.
Ngoài một nhiệm vụ ẩn tàng Thần khí chi linh không thể mở ra, thì hoàn toàn không còn bất kỳ nhiệm vụ nào, cũng không có cái nhiệm vụ tiến cấp "Sử thi".
"Chẳng lẽ nói, phải sau cấp 30 mới xuất hiện cái nhiệm vụ tiến cấp sử thi sao?"
Hắn còn nhớ mang máng, yêu cầu của nhiệm vụ hình như là sau cấp 30, hoàn thành nhiệm vụ tiến cấp sử thi, mới có thể nhận nhiệm vụ ẩn tàng duy nhất kia.
Vừa nghĩ tới đó, Diệp Dương đã xác định ý nghĩ của mình.
Thăng cấp!
Hiện tại, sau khi đã rõ ràng giết tà hồn ác quỷ của Tias trong đường hầm Phong Ma, cấp bậc của hắn đã tăng lên 27.
Nhưng liếc mắt nhìn số kinh nghiệm cần để lên cấp là 22 triệu, không khỏi lại thấy nhói gan.
Quái vật bình thường, mỗi con chỉ có mấy ngàn điểm kinh nghiệm, nói cách khác, trong tình hình không có phần thưởng nhiệm vụ hậu hĩnh, thì hắn muốn giết mấy vạn con quái vật, may ra mới lên được một cấp.
Nhưng mà... đây mới chỉ là một cấp.
"Xem ra, hiện tại đúng là nên thăng cấp rồi."
Cười nhạt, Diệp Dương không nghĩ ngợi gì nhiều nữa.
Bản thân hắn đang ở trong game, đương nhiên không biết ở Huyền Hoa hiện giờ đang trong tình cảnh như dầu sôi lửa bỏng.
Hắn chỉ biết, mạnh được yếu thua.
Việc biết được sau khi nắm giữ Thần Khí Chi Linh, có thể đồng bộ thông tin ra ngoài thực tế, đã cho hắn biết game này không phải một trò chơi đơn giản.
Có thể nói, sau các nguyên thủ của các đại quốc, Diệp Dương là người thứ hai biết thông tin này.
Kẻ mạnh, lên ngôi.
Chỉ cần thực lực của hắn trở nên quá mạnh.
Hắn sẽ có thể trấn áp tất cả, đạt được tất cả.
Cũng giống như hành trình bắt đầu từ Tụ Hiền Trang, bất kể là "liên minh c·ô·n·g hội" hay "liên minh c·ô·n·g hội quốc tế", Diệp Dương đều dựa vào thực lực cường đại của mình mà trấn áp tất cả mọi người.
Hiện tại cũng như vậy.
Về sau... sẽ càng như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận