Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 217. Ẩn tàng nhiệm vụ, Emil thành nguy cơ (canh một cầu từ đặt hàng! )

Chương 217. Nhiệm vụ ẩn, Emil lâm nguy (canh một, cầu đặt hàng!)
Đúng như vậy, vừa rồi lão nhân này cũng không trả lời câu hỏi của Diệp Dương.
"Đừng có lảm nhảm nhiều như vậy, muốn uống thì mang cho ta một bầu về đây, không muốn thì cút khỏi chỗ này!"
Xem ra lão nhân này tính khí cũng không tốt lắm, kiên nhẫn cũng không có bao nhiêu.
Nhưng Diệp Dương lại hiểu rõ ý tứ trong lời của lão, hóa ra phán đoán của hắn là chính xác.
Muốn cùng lão nhân này uống rượu, thì phải tự mang rượu tới, lão ta không cung cấp rượu.
Diệp Dương hiểu rõ xong liền xoay người rời đi.
Bất ngờ thay, lão nhân lại có chút sốt ruột khi nghĩ Diệp Dương từ chối yêu cầu của mình.
Lão liền lười biếng giơ tay ra vẫy về phía Diệp Dương:
"Nhớ đấy nhé~ mang rượu đến cho ta đấy!"
"Nhớ đấy!"
Đi ra được một đoạn xa, Diệp Dương vẫn còn nghe thấy tiếng của ông lão vọng lại từ phía sau.
Cười nhẹ một tiếng, xem ra đây đúng là một tên nghiện rượu nặng.
Tuy thành phố này giờ chưa có người chơi nào tiến vào, nhưng vẫn có dân bản địa sinh sống, nên những chỗ như quán rượu, nhà hàng vẫn mở cửa.
Chỉ là tình hình kinh doanh có phần ảm đạm mà thôi.
Vậy nên khi Diệp Dương bước vào một quán rượu, lập tức có người ra đón tiếp:
"Mời vào, mời vào, xin hỏi ngài muốn uống gì ạ?"
Người bán còn đặc biệt kéo ghế ra cho Diệp Dương ngồi.
"Cho một bình rượu!"
Dừng một chút, Diệp Dương nói tiếp: "Rượu mạnh!"
Thấy dáng vẻ của ông lão vừa rồi, dường như cũng rất thích loại này.
Mà người yêu rượu sao lại có thể không uống được chứ!?
Người bán hàng lập tức hiểu ý, nhanh chóng đi vào trong, mang ra cho Diệp Dương một chai, chưa đầy một phút là đã xong.
Lúc Diệp Dương trở lại điểm truyền tống, lão nhân kia vẫn nằm trên đất.
Thấy Diệp Dương trở về, lão dường như còn không thể tin được:
"Ngươi vậy mà đã trở lại rồi, ngươi mang rượu về rồi!"
Giọng điệu đầy kích động, khi thấy Diệp Dương tay đang cầm bình rượu, ông lão khó nhọc ngồi dậy.
"Tới tới tới, mau cho ta nếm thử vài hớp, lâu rồi ta chưa có được ngửi mùi rượu!"
Nói chính xác hơn là ông lão không chờ mong Diệp Dương mà là đang mong chờ bình rượu kia!
Nhìn bộ dạng quần áo rách nát của lão, đại khái là muốn uống rượu, nghiện rượu như mạng nhưng lại không có tiền mua.
Diệp Dương không có hứng thú uống rượu trong game, đưa cả bình cho lão già.
"Còn…thật là mạnh…"
Thấy lão vừa cầm bình rượu liền “ực ực” tu sạch, Diệp Dương cũng hơi giật mình.
Chẳng lẽ lão không biết đây là rượu mạnh sao!?
Uống như vậy, liệu có xảy ra chuyện gì không?
Thực tế chứng minh không có chuyện gì xảy ra.
Ông lão sau khi uống liền 4, 5 ngụm, cũng không bị làm sao cả.
Chỉ là mặt hơi đỏ lên một chút.
“Rượu ngon, đúng là rượu ngon! Ta bao lâu rồi chưa được uống loại rượu ngon này?” Diệp Dương không thiếu chút tiền đó, mà người bán kia lại muốn kiếm nhiều hơn một chút nên đương nhiên là rượu ngon rồi.
“Nghĩ lúc trước, muốn uống liền uống, không hề thiếu tiền!"
"Ai, nhớ cái thời đó quá!” Lão vừa uống vừa lẩm bẩm một mình.
Diệp Dương không nói gì, cũng không cùng lão uống rượu, chỉ ngồi ở bên cạnh.
Hắn vẫn giữ khoảng cách với ông lão, chờ xem có nhiệm vụ gì hay không.
Đối với những nhiệm vụ ẩn, Diệp Dương luôn khá nhạy cảm.
Có lẽ là vì đã tiếp nhận không ít loại nhiệm vụ như thế, nên Diệp Dương chỉ cần dựa vào cảm giác cũng biết được đây có phải là nhiệm vụ ẩn hay không.
Huống chi giờ ông lão này lại đang nói như vậy, đã đủ hiểu ngụ ý bên trong.
Xem ra trước đây lão ta cũng từng là một nhân vật lớn.
Diệp Dương ngồi nghe lão cằn nhằn một hồi, ban đầu vẫn bình thường.
Nhưng sau khi uống liền nửa bình, lão liền có chút chóng mặt.
“Ngươi có biết, lúc ta là anh hùng của thành phố này, ta đã trải qua bao nhiêu chuyện lớn? Ngay cả hang ổ yêu quái kia cũng là ta dẫn người trong thành đi phá đây này!” “Khi đó, ta được người ta gọi là người bảo hộ của thành phố, là anh hùng vĩ đại nhất! Vậy mà chỉ vì ta làm sai một việc, liền muốn để cho ta… nấc, để cho ta luân lạc đến mức này sao?” "Bọn chúng vậy mà lại cho rằng ta thả yêu nhân chi vương ra, ta sao lại đi thả hắn chứ!"
“Ta với tên yêu nhân đó đâu phải cùng một phe! Ta chỉ hận không thể giết chết hắn! Treo đầu hắn lên trên cổng thành! Thế nhưng...bọn họ không cho ta tới gần hang ổ của yêu quái...” 【Keng, kích hoạt nhiệm vụ: Nguyện vọng của tướng quân Mende, có tiếp nhận hay không?】 Lúc Diệp Dương vừa nghe đến đây, đột nhiên liền nghe thấy tiếng của hệ thống.
Quả nhiên, hắn đã đoán không sai, nhiệm vụ tới!
Theo như lời miêu tả vừa rồi của lão, tướng quân Mende có lẽ là lão rồi!?
Nguyện vọng của lão…có lẽ là muốn Diệp Dương tiêu diệt hang ổ của yêu quái!
“Tiếp nhận!” Diệp Dương lập tức đáp.
【Keng, tiếp nhận nhiệm vụ: Nguyện vọng của tướng quân Mende, thời hạn nhiệm vụ: 10 ngày】 【Nguyện vọng của tướng quân Mende】 Miêu tả nhiệm vụ: Tướng quân Mende sơ ý làm yêu nhân chi vương Alia trốn thoát từ hang ổ, gây nên cảnh tượng sinh linh đồ thán ở Emil thành. Mọi người đều đổ mọi tội lỗi lên tướng quân Mende, cho rằng Mende đã thông đồng với Alia...
....
Sau khi Emil thành bị trấn áp, tuy yêu nhân chi vương Alia đã bị giam ở hang ổ, nhưng vẫn có khả năng chạy thoát, Emil thành luôn đứng trước nguy cơ! Tướng quân Mende vì thế bị dân thành Emil chán ghét và ruồng bỏ, cuối cùng trở thành một kẻ dưới đáy còn không bằng dân thường.
Nhưng tướng quân Mende hy vọng, con quỷ do chính tay mình thả ra, có thể bị giết chết, trả lại một mảnh hòa bình cho Emil thành.
(Nhiệm vụ này chỉ có người chơi đầu tiên vào Emil thành mới có thể nhận được) Yêu cầu nhiệm vụ: Giết chết yêu nhân chi vương Alia, mang thủ cấp của hắn đến cho Mende.
Quả nhiên là giống như Diệp Dương nghĩ, nhiệm vụ này là phải giết tên yêu nhân chi vương kia. Mà một nhiệm vụ lại là phúc lợi cho người chơi đầu tiên tiến vào Emil thành? Đây là nhiệm vụ duy nhất. Sau khi Diệp Dương xem xong nhiệm vụ này, không để ý đến Mende đang ngồi dưới đất tiếp tục uống rượu lảm nhảm.
“Yên tâm, ta sẽ mang đầu hắn về cho ngươi!” Hang ổ của yêu nhân chi vương, cách nơi đây không xa.
Có lẽ vì nguyện vọng lớn nhất của Mende cả đời này là giết chết yêu nhân chi vương.
Nên cho dù có luân lạc thành ăn mày, lão vẫn muốn ở gần cái nơi hang ổ của tên yêu nhân chi vương kia.
Nơi đây vô danh vô tính, giống như đã sớm bị người đời lãng quên.
Nhưng thực tế, sự tồn tại của nó vẫn luôn đe dọa mọi người dân Emil.
Bạn cần đăng nhập để bình luận