Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 416. Du hí Bách Hiểu Sanh (canh hai )

Chương 416. Trò chơi của Bách Hiểu Sanh (canh hai)
Vỗ vỗ vai một người này, người khác khuyên nhủ: “Nếu đều biết không thành công, vậy đừng tốn nhiều tâm tư như thế. Nếu không, đến lúc đó cho dù mời Bách Hiểu Sanh hỗ trợ, cũng sẽ tốn không ít tiền đấy.”
“Không phải, mọi người nghe ta nói đã.”
“Mọi người nghe ta nói đã, đừng vội về.” Người này vội vàng ngăn cản mọi người.
Kế hoạch của hắn còn chưa nói ra mà, sao bọn họ đã định đi rồi, vậy không được.
Vì bị cản lại như vậy, mấy người cũng bị ép dừng lại, quay đầu nhìn hắn.
“Trong game chúng ta không phải đối thủ của Phong Hỏa, nhưng ca ca của ta, người này lại là người thường mà thần thông quảng đại, ngay cả tin tức thực tế cũng có thể tra ra được.” Nói xong, lại giả vờ thần bí cười.
“Hơn nữa ca ca ta trước kia đã nói với ta rồi, cho dù là mấy đại thần trong khu vui chơi của chúng ta, hắn cũng có thể biết tin tức thực tế của họ.” Giống như người làm được chuyện này là hắn vậy, trông hắn kiêu ngạo thấy rõ.
Bất quá, những người khác để ý không phải tâm tình hiện tại của hắn, cũng không thấy hắn kiêu ngạo có gì không đúng, ngược lại càng thêm xem trọng lời hắn nói ra.
“Bách Hiểu Sanh có thể tra được tin tức thực tế của Phong Hỏa?” 863 nói như vậy, trong giọng nói đều mang vẻ vui mừng.
Nếu là người khác nói, còn phải nghi ngờ xem lời này có thật không, có năng lực đó thật không.
Nhưng nếu người này là Bách Hiểu Sanh thì khác.
Bách Hiểu Sanh quả thực biết rất nhiều chuyện.
Nếu nói Bách Hiểu Sanh cũng biết tình huống thực tế của những người này, cũng không phải chuyện gì quá bất ngờ.
“Đương nhiên rồi, năng lực của ca ca ta mọi người còn không tin sao? Chỉ là vì sợ mấy đại lão kia chú ý đến hắn nên chuyện này hắn vẫn luôn không nói cho ai khác mà thôi.” Cây to đón gió, đạo lý này người thông minh như Bách Hiểu Sanh sao không hiểu.
Mặc dù thần thông quảng đại đến mức có thể biết được tình hình thực tế của những người này, nhưng không thể để họ biết.
Nếu để họ sinh ra cảm giác nguy cơ, lựa chọn của họ có thể sẽ là khiến người uy h·iế·p đến họ biến mất.
Như vậy không phải là một chuyện tốt đẹp gì.
Đương nhiên vì bí mật này được giấu rất kỹ nên Bách Hiểu Sanh tạm thời không gặp nguy hiểm gì.
Bất quá, cũng chỉ là trước đây thôi.
Bí mật này, ở chỗ đệ đệ Bách Hiểu Sanh đây xem như đã bị phơi bày ra rồi.
Mọi người đều có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra Bách Hiểu Sanh còn có năng lực như thế.
Nhưng giữa sự bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ lại sinh ra cảm giác hưng phấn.
Nếu Bách Hiểu Sanh thật sự có năng lực như vậy, vậy họ còn lo gì không đối phó được Phong Hỏa nữa?
Chỉ cần biết được tin tức của Phong Hỏa từ Bách Hiểu Sanh, vậy không phải mọi chuyện đều giải quyết sao?
Trong game họ không đối phó được Phong Hỏa là điều chắc chắn.
Mọi người đều biết điều này, nếu không vừa rồi đã không sớm định từ bỏ như vậy.
Nhưng nếu thật là ở thực tế, ai sợ ai?
Trong hiện thực, mọi người cũng chỉ là người bình thường, đều như nhau!
Nếu thật như vậy, Diệp Dương mới là người phải sợ bọn họ mới đúng.
Bởi vì đến lúc đó nếu họ thật muốn đi tìm Phong Hỏa, chắc chắn sẽ đi đông người.
Ít nhất, nhóm nhỏ bọn họ đây sẽ đi không ít người.
Phong Hỏa chỉ có một mình, chẳng lẽ lại đối phó được với nhiều người như vậy sao?
Trở thành người bình thường, sức mạnh quần ẩu chắc chắn càng mạnh hơn.
Vì nếu ở trong hiện thực, Phong Hỏa chắc chắn không thể nào một mình g·iết c·hết hết tất cả bọn họ.
Không phải trong game, ở đâu ra năng lực mạnh như vậy chứ?
Nghĩ tới đây, trong lòng bọn họ lại càng thêm sốt ruột.
Dường như nếu sớm được nhìn thấy dáng vẻ chán nản của Phong Hỏa, họ sẽ càng nhịn không được.
Mấy người bây giờ đều có cảm giác muốn thử.
Nếu không phải bây giờ vẫn đang thi đấu, hơn nữa Phong Hỏa căn bản không có ý định thoát game, có lẽ họ đã đi ngay bây giờ rồi.
“Vậy khi nào chúng ta làm chuyện này?”
Dù vậy, vẫn khiến người cảm thấy rất dày vò.
Một người trong số đó hỏi, đây là vấn đề mọi người đều nghĩ tới.
Đệ đệ Bách Hiểu Sanh, tức Mười vạn câu hỏi vì sao, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Nếu thật muốn làm chuyện này, chắc là phải chờ Phong Hỏa thoát game rồi.”
Nhìn về phía Phong Hỏa, Mười vạn câu hỏi vì sao mới tiếp tục kế hoạch chuyện này: “Ta trước kia đã để ý thấy Phong Hỏa đã lâu không thoát game, nếu muốn thoát thì chắc cũng chỉ trong thời gian gần đây.”
Điểm này, những người khác cũng đều biết, dù sao những người không quen nhìn Phong Hỏa, lúc nào cũng để ý Phong Hỏa.
Đương nhiên cũng để ý thấy, dạo này Phong Hỏa đều không thoát game.
Dù có mê trò chơi này thế nào, hay bận rộn đến đâu, cũng không thể không logout được.
Cho dù hắn muốn vậy, cơ thể cũng không cho phép.
Nên Phong Hỏa nhất định sẽ chọn thời gian gần nhất để thoát game.
Chắc là sẽ không so với thời gian thi đấu của hắn.
“Nếu để ca ca ta đi điều tra chuyện này, chẳng mấy chốc là có thôi, ta có thể bảo hắn điều tra ra ngay. Đến khi Phong Hỏa thoát game, chúng ta trực tiếp đi tìm hắn là được.” Mười vạn câu hỏi vì sao vẫn cho rằng kế hoạch của mình vô cùng tốt.
Nhưng khi hắn vừa nói ra kế hoạch của mình, người khác lại nghi ngờ hỏi: “Vì sao chúng ta nhất định phải chờ hắn thoát game? Tại sao lúc hắn chưa thoát, vẫn còn trong game lại không được?
“Khi đó, vừa lúc hắn còn ở trong game, nằm máy chơi game không có tri giác, hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chẳng phải rất thích hợp cho chúng ta làm việc sao?”
Đến lúc đó cho dù Phong Hỏa có c·hết trong trò chơi, cũng không ai biết điều tra đến người bọn họ, chỉ cần họ che giấu thật kỹ là được.
Đây là trực tiếp nảy ra ý định muốn cho Phong Hỏa c·hết chứ không đơn giản là chỉ muốn khiến Phong Hỏa rời khỏi trò chơi này.
Lời này vừa nói ra khiến người khác đổ mồ hôi lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận