Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 299. Giá trị ba cái ức trang bị (canh một )

Chương 299. Giá trị ba trăm triệu trang bị (canh một) Diệp Dương chỉ đứng bên cạnh nghe, thỉnh thoảng gật đầu. Đến khi người này giới thiệu xong xuôi mấy thứ, Diệp Dương mới lên tiếng.
"Tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Đến lúc hỏi giá, người giới thiệu kia không còn lưu loát như trước, thậm chí còn hơi chần chừ.
"Giá có hơi đắt, không biết ngươi có chấp nhận được không."
Thì ra, người này do dự vì sợ Diệp Dương không chấp nhận cái giá mà hắn đưa ra.
Đây chắc chắn là một cái giá khá cao.
Đương nhiên, giá cả đi liền với chất lượng, nhóm vũ khí này chất lượng rất tốt.
Đồ càng tốt thì bán càng nhanh, đó là quy luật.
Cho nên khi nghe người kia nói vậy, Diệp Dương cũng không thấy lạ.
"Cứ nói đi!"
Diệp Dương đã quyết định mua số trang bị này thì có nghĩa là hắn không thiếu tiền.
"Tổng cộng là... 307 triệu, chúng tôi có thể giảm giá cho ngài một chút, còn ba trăm triệu thôi ạ!!"
Người này vừa nói vừa quan sát biểu cảm trên mặt Diệp Dương.
Hắn muốn xem Diệp Dương chấp nhận đến đâu, liệu có bị dọa sợ mà bỏ chạy khi nghe cái giá này không.
Vì nhiều người sau khi nghe giá xong, ban đầu còn rất thích số vũ khí này, thậm chí muốn có ngay, nhưng trong chớp mắt đã đổi ý, nói là không thích.
Tại sao lại đột nhiên không thích? Chẳng phải vì giá quá đắt sao.
Những người như vậy đã thấy nhiều rồi, người môi giới này cũng quen rồi.
Tuy rằng Diệp Dương có vẻ rất bình tĩnh, không lộ rõ là thích hay không thích, nhưng nếu biết giá quá cao, có lẽ cũng sẽ từ chối.
Nhưng khi người môi giới nói xong, hắn thấy vẻ mặt Diệp Dương vẫn bình thản như trước.
Dường như việc nghe thấy cái giá này cũng không phải chuyện gì quá bất ngờ đối với Diệp Dương.
"Được." Diệp Dương trả lời vẫn ngắn gọn như trước.
"Mang hết vào đi! Chúng ta thanh toán ngay." Diệp Dương nghiêng người, nhường đường cho họ vào.
Đã đồng ý rồi sao?
Khi nghe Diệp Dương trả lời, người môi giới, tức là chủ buôn súng đạn cũng hơi bất ngờ.
Lúc đầu, hắn còn tưởng Diệp Dương sẽ từ chối, hoặc nếu không từ chối cũng sẽ mặc cả một phen.
Dù sao thì giá này đâu phải 3 triệu, cũng không phải 30 triệu, mà là ba trăm triệu!
Dù căn nhà trước mắt là biệt thự sang trọng, chắc chắn đáng giá không ít tiền, nhưng không phải ai ở biệt thự như thế cũng trả nổi ba trăm triệu.
"Hả?"
Diệp Dương định bước vào, vừa quay người đã thấy chủ buôn súng đạn không đi theo.
Vì thế, hắn cất giọng nghi vấn.
"Vâng vâng, tôi cho mang vào ngay đây."
Sau khi đáp lời, hắn vội quay sang nói với đám đàn em:
"Đem hết vào!"
Không ngờ Diệp Dương lại hào phóng như vậy, chủ buôn súng đạn chỉ sợ Diệp Dương đổi ý, chỉ mong nhanh chóng giao dịch.
Mọi người đi vào, chỉ có Ngô Hiểu Nguyệt còn đứng sững tại chỗ.
Giao dịch cứ vậy mà xong rồi sao?
Ngô Hiểu Nguyệt đã chứng kiến toàn bộ quá trình, vẫn còn hơi khó tin.
Tốc độ giao dịch này nhanh quá! Xem xong, hỏi giá, lập tức đồng ý luôn, không cần mặc cả, cũng chẳng cần kỳ kèo gì sao?
Nếu như mua đồ ăn, có lẽ Ngô Hiểu Nguyệt cũng không cần mặc cả, dù sao giá đồ ăn cũng không đắt lắm.
Nhưng đây không phải đồ ăn, đây là vũ khí, hơn nữa là loại vũ khí đắt tiền, một món đáng giá mấy triệu mấy triệu.
Vậy mà Diệp Dương lại đồng ý thẳng thừng như vậy sao?
Ba trăm triệu đó nha.
Dù biết Diệp Dương có tiền, nhưng như thế này thì thật sự quá vung tay.
Thế là, Ngô Hiểu Nguyệt có thêm một nhận thức mới về tài sản của Diệp Dương.
Một người có thể dễ dàng chi ba trăm triệu, chắc chắn không thiếu tiền.
Có khi... mấy chục tỉ cũng không là gì ấy chứ!
Ngô Hiểu Nguyệt đã nhận ra, mình đang đi theo một ông lớn!
Về phía Diệp Dương, sau khi vào bên trong, lại kiểm tra kỹ các loại vũ khí này rồi xác nhận giao dịch.
Số tiền này đối với Diệp Dương mà nói cũng không đáng kể, trong game, chỉ cần cày một ngày là có thể kiếm được.
Nên khi đưa tiền, Diệp Dương không hề tiếc.
Thao tác viết chi phiếu của hắn giống như đang cầm tờ giấy trắng.
Đừng ai nghi ngờ, nếu không tận mắt thấy Diệp Dương ký chi phiếu thì chỉ nhìn động tác của Diệp Dương, ai cũng sẽ cho rằng đây chỉ là một tờ giấy thông thường thôi!
Ba trăm triệu cứ thế tiêu ra, Diệp Dương không hề chớp mắt.
"Được, nếu Diệp tiên sinh sau này có cần gì, có thể liên hệ tôi, kho vũ khí của tôi còn rất đầy đủ."
"Chắc chắn sẽ làm ngài hài lòng."
Sau khi bán được khoản tiền lớn này, chủ buôn súng đạn cười tươi rói nói.
Nhìn không ra được tâm tình vui sướng của hắn lúc này.
Thương vụ này diễn ra quá suôn sẻ, vừa báo giá là đã đồng ý ngay.
Còn không cần hắn tốn công sức giải thích, thuyết phục về giá trị của những món vũ khí này.
Diệp Dương gật đầu, nhưng sắp tới xem ra, Diệp Dương không có ý định mua thêm một lô vũ khí nữa.
Có những thứ này là đủ rồi.
Lúc này Ngô Hiểu Nguyệt cũng đã vào trong.
Đương nhiên cô cũng đã chứng kiến cảnh Diệp Dương trả tiền một cách nhanh gọn.
"Chọn một món vũ khí tiện tay đi! Ngươi cũng cần chút đồ phòng thân."
Diệp Dương nói với Ngô Hiểu Nguyệt đang đứng một bên xem.
Nếu thật sự bị ai đó theo dõi, không chỉ Diệp Dương, mà Ngô Hiểu Nguyệt cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Trong số vũ khí kia có vài món khá nhẹ, rất thích hợp với một cô gái như Ngô Hiểu Nguyệt.
"Nếu các vị cần, tôi có thể hướng dẫn cách sử dụng các loại vũ khí này."
Chủ buôn súng đạn bên cạnh vẫn tiếp tục nhiệt tình giới thiệu.
...
Dù sao đây cũng là những loại vũ khí công nghệ cao, không phải ai cũng có thể sử dụng dễ dàng.
Muốn học cách sử dụng, cần có người hướng dẫn.
Khi học được cách sử dụng những món vũ khí này, trời đã về chiều.
"Nếu trong quá trình sử dụng những thứ này có vấn đề gì, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
Trước khi ra về, chủ buôn súng đạn vẫn rất nhiệt tình nói.
Đây là một khách hàng lớn, đương nhiên phải phục vụ cho tốt.
Còn Diệp Dương sau khi học xong cách sử dụng các loại vũ khí, cũng chọn một món tiện tay mang theo bên người.
Dù ở trong biệt thự cũng không rời người.
Diệp Dương không biết có kẻ thù nào sẽ tìm đến, chẳng hạn như Hội Ninja chẳng hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận