Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 247. Ninja công hội bi kịch muốn một lần nữa diễn ra! (canh ba)

Chương 247. Bi kịch của công hội Ninja sắp diễn ra lần nữa! (canh ba)
Tất cả đều trở nên luống cuống tay chân! Đám người này, nỗi sợ hãi đối với người kiến khổng lồ đã ăn sâu vào xương tủy! Có người kiến khổng lồ? Vậy có nghĩa là họ lại sắp có người phải bỏ mạng! Nên biết rằng trên đường đi tới đây, bọn họ chỉ còn lại vài trăm người, cũng chỉ là vì may mắn, mới không bị tiêu diệt mà thôi. Một đường đến được đây. Nhưng, điều này không có nghĩa là những người đã từng "tắm máu" bởi người kiến khổng lồ có thể chịu đựng được đợt công kích tiếp theo của người kiến khổng lồ. Trong chốc lát, kỹ năng bay loạn, lại vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
"Các ngươi...thật là lợi hại a..." Con người kiến khổng lồ kia cũng có ánh mắt, không thèm để ý đến Diệp Dương, mà chỉ theo dõi đám người công hội Ninja này.
Diệp Dương đứng bên cạnh nhìn bộ dạng hỗn loạn của đám người công hội Ninja, kinh ngạc nói. Thực sự là quá kinh ngạc, trong mắt Diệp Dương, đó chỉ là một con quái vật tinh anh mà thôi, có gì đáng sợ? Nhưng những người công hội Ninja trước mặt này, đều hoảng sợ đến mức này. . .
Chúa Tể Chi Đỉnh liếc nhìn Diệp Dương. Hắn cũng biết là mất mặt lắm chứ! Nhưng có thể làm gì bây giờ? Chúa Tể Chi Đỉnh cũng có chút hối hận, tại sao lại muốn vào nơi này. Chết đến chỉ còn lại không sai biệt lắm một phần hai mươi người! Thật mất mặt! Sớm biết thế, đã chờ Phong Hỏa ra ngoài rồi mới đối phó với Phong Hỏa! Hắn nóng vội cái gì cơ chứ? Nhìn lại hiện tại so sánh, người ta Phong Hỏa vẫn đứng đó ngon lành, xung quanh xác chết không biết là đã giết bao nhiêu quái rồi. Nhưng người của công hội Ninja bọn họ, nhìn thấy một con quái vật tinh anh thôi mà đã sợ đến mất cả mật. Càng nghĩ, Chúa Tể Chi Đỉnh càng muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Đáng lẽ hắn không nên đến đây tự rước lấy nhục.
Diệp Dương chỉ đứng một bên nhìn bọn họ. Nhìn đám người công hội lớn nhất khu vui chơi Phù Tang quốc này đối phó với một con quái vật tinh anh bình thường nhất trong khu vực này. Một hồi lâu sau, Diệp Dương lắc đầu thở dài. Năng lực kém quá! Một con quái vật tinh anh, vậy mà phải mất năm phút mới giải quyết được. Hơn nữa, trong quá trình này lại còn chết thêm mười mấy người. Thật đúng là, khiến người khác nhìn vào cũng thấy vất vả thay a!
Chúa Tể Chi Đỉnh vừa mới chặt đầu người kiến khổng lồ, quay đầu lại thì thấy ngay dáng vẻ thở dài của Diệp Dương. Cái vẻ mặt đó, giống như đang thở dài vì bọn họ vô dụng vậy. Chúa Tể Chi Đỉnh nắm đấm siết chặt! Lại một lần nữa hối hận không nên cứ như vậy tiến vào. Không nói đến Phong Hỏa quỷ dị không thể lường trước kia, ngay cả cái khu vực này, cũng không phải là nơi mà với năng lực hiện tại bọn họ có thể bước vào. Vào được, thì có thêm bao nhiêu người nữa cũng không ra được! Công hội Ninja bọn họ có lợi hại hơn nữa, thì đẳng cấp cao nhất cũng chỉ có 28! Đó là trong điều kiện chỉ cắm đầu vào đánh quái tăng cấp, không làm việc gì khác thì mới có đẳng cấp đó. Mà quái trong này, tùy tiện một con cũng đều là cấp 30! Bọn họ không có năng lực vượt cấp giết quái như Diệp Dương, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần chênh lệch một cấp cũng đã là rất lớn. Chênh lệch từ hai cấp trở lên, là đủ để khiến họ nản lòng thoái lui. Còn ba cấp trở lên...chẳng phải là hiện tại đang bị giết kêu cha gọi mẹ đấy sao?
"Các ngươi đến tìm ta sao?" Trong một vùng yên lặng, Chúa Tể Chi Đỉnh không còn mặt mũi mở lời, ngược lại Diệp Dương là người lên tiếng trước. Có thể... chẳng lẽ không phải sao? Chúng ta chết nhiều người như vậy đến cái luyện ngục này, không phải là vì tìm ngươi, sau đó...Sau đó, sẽ giết Phong Hỏa? Trước kia còn có lòng tin, nhưng hiện tại chưa gặp được Phong Hỏa, đã bị đám người kiến khổng lồ này cho một trận xã hội bạt tai rồi. Sao còn mặt mũi nào mà nói đến chuyện muốn giết chết Phong Hỏa. . .
Lau mặt, Chúa Tể Chi Đỉnh nhìn đám người còn lại của Chúa Tể Chi Đỉnh. Còn lại hơn sáu trăm người. Nhìn thì đông người, trùng trùng điệp điệp. Nhưng phải biết rằng trước khi tiến vào đây, bọn họ có hơn một vạn người! Sáu trăm người này, hiện tại đúng là một sự mỉa mai!
"Đi!" Giống như bị dội nước lạnh vào đầu, Chúa Tể Chi Đỉnh lớn tiếng nói. Đám hơn 600 người của bọn họ, tuyệt đối không phải là đối thủ của Phong Hỏa, tuyệt đối! Bọn họ vất vả muôn phần tiến vào, chết nhiều người như vậy, thế nhưng, Phong Hỏa bây giờ vẫn có thể ung dung đứng đó đánh quái. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là thực lực của Phong Hỏa, vượt xa cả một cái công hội của bọn họ! Còn đánh cái gì nữa? Tiếp tục chịu chết à?
"Hội trưởng..." Cứ như vậy đi sao? Các thành viên còn lại có chút không cam tâm, nhìn cái cạm bẫy trước mặt, không biết nên chọn lựa thế nào. Bọn họ gian nan vạn phần mới tiến được vào đây, thấy được Phong Hỏa. Chẳng phải là muốn báo thù sao? Phong Hỏa ngay trước mặt bọn họ, tại sao lại đi. . . Vậy công sức trước đó của bọn họ, hi sinh nhiều như vậy, chẳng phải đều là vô ích sao?
"Ta bảo, đi!" Chúa Tể Chi Đỉnh một đôi mắt Ưng Nhãn nhìn chằm chằm vào một thành viên vẫn còn muốn mở miệng nói gì đó. Khiến người đó sợ hãi đến mức không dám nói một lời. Chúa Tể Chi Đỉnh ở trong đây vẫn rất có uy nghiêm, không ai dám phản đối hắn.
Vì vậy, một đám người cứ như vậy coi như không có gì xảy ra mà rời đi. Dường như họ đến đây chỉ để dạo một chút mà thôi. Còn câu hỏi vừa rồi của Diệp Dương, họ cũng căn bản không hề trả lời, dù sao bọn họ cũng không biết phải nói cái gì. Khiêu khích? Bọn họ không thể nói ra. Chịu thua ư? Bọn họ vẫn là công hội đứng đầu khu vui chơi Phù Tang quốc đó! Làm sao có thể bỏ mặt mũi mà nói như vậy?
. . . . . . . . . Vậy nên tốt nhất là im lặng.
Diệp Dương cũng giống như lúc họ đến, không ra tay với bọn họ, lúc bọn họ đi, Diệp Dương vẫn không hề ra tay. Mắt thấy bọn họ rời đi. Diệp Dương biết họ đến tìm hắn, đến giết hắn sao? Vậy khẳng định là biết rồi, Nam Nam Tương đều đã nói qua rồi, chẳng lẽ họ còn có thể vô cớ dẫn theo toàn bộ người trong công hội đến đây dạo phố sao? Muốn đi dạo phố cũng không cần trả giá đắt đến như vậy chứ! Bọn họ đến giết hắn, không còn nghi ngờ gì nữa. Diệp Dương không giết họ, cũng không phải muốn bỏ qua cho họ. Diệp Dương cũng đâu phải người lương thiện gì, người ta đã muốn dẫn theo toàn bộ công hội đến gây sự, hắn còn nghĩ đến chuyện nhân nghĩa ư? Không có đâu.
Bất quá, lúc này không cần Diệp Dương ra tay. Sẽ có người, không đúng, sẽ có người kiến khổng lồ thay hắn ra tay. Người của công hội Ninja, chẳng lẽ cho rằng thoát khỏi nơi này là an toàn sao? Cửa ải người kiến khổng lồ còn chưa qua đâu. Lúc bọn họ tiến vào, đã chết nhiều người như vậy rồi, khi đi ra, cũng sẽ không ngoại lệ. Đoạn đường trước đó, quái rõ ràng đã bị tiêu diệt hết, vậy cũng sẽ đổi mới xuất hiện! Nói cách khác, bi kịch sẽ lại diễn ra! Đám người còn lại của công hội Ninja này, còn phải chết thêm một hồi nữa đó! Nếu vậy, Diệp Dương lười ra tay. Chết dưới tay những người kiến khổng lồ này, chẳng phải so với chết dưới tay hắn còn làm cho người của công hội Ninja tuyệt vọng hơn sao? Diệp Dương có chút xấu xa nghĩ đến chuyện đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận