Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 603. Một cái khiến người ta khiếp sợ chân tướng (canh tư)

Chương 603. Một sự thật khiến người ta khiếp sợ (canh tư)
Điểm này thì lại càng thêm xấu hổ khi mở lời, bởi vì cho dù là Phù Tang quốc, khi họ thủ thành, cái đó đều được nâng cấp lên đến cấp 10. Dù chỉ có một thành phố là như vậy, hơn nữa còn phải bỏ ra một khoản tiền rất lớn. Thế nhưng một thành phố đó đã thất bại, cũng đồng nghĩa, cấp 4 thật ra là tương đối thấp. Trong tình huống này, quan chỉ huy thật sự rất khó tin tưởng bọn họ có thể thắng lợi. Hắn cũng sắp nói ra ý nghĩ của chính mình.
Nhưng đối với quan điểm như vậy của quan chỉ huy, Hướng Vân Mộ Tuyết lại cười nhạt.
"Có gì phải sợ, không phải vẫn còn chúng ta Hướng Vân Mộ Vũ sao?"
Ngay cả đối với quan chỉ huy thành phố này, một người bản địa, Hướng Vân Mộ Tuyết cũng không cần dùng giọng tôn kính gì cả. Dù sao ở đây thực lực mới là tối thượng phải không?
Quan chỉ huy để ý cũng không phải Hướng Vân Mộ Tuyết dùng ngữ khí thế nào, mà là để ý những lời Hướng Vân Mộ Tuyết vừa nói.
"Các ngươi Hướng Vân Mộ Vũ... có được không?"
Vừa hỏi vừa mang theo sự nghi ngờ sâu sắc. Nghe đến câu này, ai mà không nghi ngờ tính chân thực chứ, ai cũng sẽ cảm thấy Hướng Vân Mộ Tuyết đây là tự sát a! Người ta mấy trăm ngàn quân còn không thể giữ được một thành, lẽ nào chỉ bằng vào Hướng Vân Mộ Vũ là được sao? Mở trò đùa cũng không ai đùa như vậy!
"Đương nhiên có thể." Hướng Vân Mộ Tuyết đương nhiên hiểu sự nghi ngờ trong lời quan chỉ huy, nhưng hắn cũng không quan tâm. Hắn cảm thấy có thể là được, đúng không? Hơn nữa đến lúc đó hắn nhất định sẽ dùng sự thật để chứng minh lời mình đã nói. Tự phụ, Hướng Vân Mộ Tuyết lười giải thích chuyện này với quan chỉ huy.
Đứng trên tường thành, hai tay chống lên phiến đá, Hướng Vân Mộ Tuyết quan sát phía dưới. Phong Hỏa hiện giờ đang đứng ở dưới đó. Tuy rằng bọn họ đều đang oán trách Phong Hỏa gấp gáp đánh úp bất ngờ như vậy, nhưng Phong Hỏa cũng không lập tức công thành. Nhìn có vẻ như cũng đang cho họ một chút thời gian chuẩn bị.
"Cũng nhờ ngươi vừa giao dịch với ta, nhờ những trang bị kia của ngươi." Nhìn Phong Hỏa một hồi, Hướng Vân Mộ Tuyết đột nhiên lớn tiếng nói như vậy. Âm thanh lớn hơn, cảm xúc không còn vẻ thừa thãi, nhưng cho dù là như vậy, vẫn có thể nghe thấy sự đắc ý trong lời Hướng Vân Mộ Tuyết… Phảng phất như đang cười nhạo Phong Hỏa ngu xuẩn, cười nhạo việc Phong Hỏa lại đem nhiều trang bị lam sắc cho hắn.
"Chờ một chút để những thủ hạ của ta mặc trang bị lam sắc của ngươi đánh bại ngươi." Hướng Vân Mộ Tuyết nói những lời này không chỉ Phong Hỏa nghe thấy, những người chơi ở khu vui chơi Hàn Quốc xung quanh cũng nghe được. Bọn họ sau khi nghe được đương nhiên đều cảm thấy rất đúng, bởi vì ngay từ đầu bọn họ còn đang suy đoán, vì sao người chơi của Hướng Vân Mộ Vũ lại có được trang bị lam sắc chứ? Hơn nữa còn là toàn bộ trang bị lam sắc.
Bây giờ bọn họ coi như đã biết, hóa ra là lấy từ Phong Hỏa. Phong Hỏa đem 4.1 trang bị lam sắc giao cho Hướng Vân Mộ Vũ của bọn họ! Trách không được, trách không được những trang bị lam sắc khó kiếm như vậy ở chỗ Hướng Vân Mộ Vũ lại nhiều đến vậy.
Nếu những trang bị lam sắc này đều là của Phong Hỏa, vậy thì cũng có thể hiểu, Phong Hỏa muốn có được những trang bị lam sắc này cũng không khó. Muốn có được nhiều trang bị lam sắc như vậy, dù khó hiểu, nhưng Phong Hỏa chắc chắn có thể làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận