Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 354. Bị ngược sợ người chơi! (canh một)

"Phong Hỏa đại thần, uy lực của ngươi quả nhiên là quá lớn. Trực tiếp khiến một người sợ đến hôn mê bất tỉnh." Nhân viên công tác bên cạnh cười nói đầy vẻ vui vẻ. Dù sao người phải lên thi đấu không phải là hắn, hơn nữa, người bị dọa ngất kia lại chính là người mạnh nhất của Huyền Hoa quốc bọn họ. Tự nhiên sẽ có cảm giác vinh dự lây. "Phong Hỏa đại thần, nếu như sau này chúng ta phải đối đầu với ngươi, ngươi sẽ hạ thủ lưu tình chứ?" Diệp Dương còn chưa kịp nói gì thì đám người nhỏ kia đã vây lại. Không biết bọn họ đã bàn bạc điều gì, bây giờ lại muốn bắt chuyện với Diệp Dương. Cứ như chuyện bọn họ nhắm vào Diệp Dương trước đó chưa từng xảy ra, bây giờ lại ra vẻ như huynh đệ tốt. Diệp Dương liếc người vừa nói, không trả lời. Dù sao cũng là một nhóm nhỏ, cũng không muốn làm đối phương khó xử. Thấy Diệp Dương không có ý định trả lời người kia, một người khác trong nhóm nhỏ liền lên tiếng: "Dù sao chúng ta cũng là người cùng một nước mà ra, đương nhiên phải chiếu cố nhau rồi. Phong Hỏa nhất định sẽ nể tình chúng ta thôi, cái này còn cần phải hỏi sao?" Câu này xem như trực tiếp trả lời thay Diệp Dương. Đại khái là đã nói như vậy rồi thì Diệp Dương dù không muốn cũng phải đồng ý, đúng không? Phong Hỏa không nói gì, nhưng nhân viên công tác lại càng thêm bất mãn với nhóm người này. Phong Hỏa là người đứng đầu của Huyền Hoa quốc bọn họ, cũng là người có khả năng nhất giành được vô địch, bây giờ lại muốn nể mặt đám Tán Nhân này, vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa? Cho dù có nể tình thì bọn họ có giành được quán quân không? Cũng không nhìn lại xem mình nặng bao nhiêu cân, bây giờ lại muốn ép Phong Hỏa phải nương tay. "An tâm thi đấu, dựa vào năng lực của bản thân mà thi đấu chẳng phải tốt hơn sao? Còn muốn người khác nể tình ngươi, các ngươi có mặt mũi đó à?" Dù Phong Hỏa không đáp lời, nhưng nhân viên công tác khi trả lời nhóm người kia tuyệt đối không khách khí. Dù sao họ cũng không cần để ý đến cảm xúc của đám Tán Nhân người chơi này. Thậm chí đám Tán Nhân này còn phải cố làm bọn họ hài lòng. Cho nên bây giờ trước thái độ quá kém này của nhân viên công tác, bọn họ cũng không dám phản bác, mà còn phải liên tục gật đầu đồng tình. "Nếu các ngươi dồn hết tâm trí tính toán đó vào việc chiến đấu, ta nghĩ các ngươi sẽ có thứ hạng rất tốt." Vốn cho rằng Phong Hỏa sẽ không trả lời, nhưng sau khi nhân viên công tác nói như vậy, còn đám người nhỏ kia liên tục nói xin lỗi, thì Phong Hỏa lại lên tiếng. Tự nhiên lời nói của Phong Hỏa cũng không khá hơn chút nào. Đối với đám người này, Diệp Dương đương nhiên sẽ không có thái độ tốt, bọn họ đã nhắm vào hắn trước đó rồi, chẳng lẽ Diệp Dương lại muốn dùng tấm lòng từ bi để đối đãi sao? Diệp Dương vừa nói xong, sắc mặt đám người nhỏ kia đã một trận xanh một trận trắng, thực tế là tức giận. Nhân viên công tác nói họ còn có thể chấp nhận, nhưng Phong Hỏa lại nói vậy thì họ rất khó tiếp thu. "Chẳng phải chỉ là muốn ngươi nể tình một chút thôi sao? Đến lúc đó vào trận chung kết cũng đâu chỉ có một cơ hội, nể tình một chút để chúng ta cùng vào chung kết không được sao?" "Đúng đó, dù gì mọi người cũng là người cùng một nước mà ra, cần gì phải tuyệt tình vậy?" Được thôi, những người này lại muốn dùng chuyện cùng đi thi đấu từ Huyền Hoa quốc ra để bắt ép Diệp Dương về mặt đạo đức. Diệp Dương nghe mấy người nói vậy đã muốn chai cả tai rồi, bây giờ đã sớm miễn dịch. Biết suy nghĩ của đám người này đã cố định như vậy, nói thế nào cũng vô ích, nên Diệp Dương dứt khoát mặc kệ. Nhưng trong lòng Diệp Dương đang âm thầm tính toán, nếu như thực sự phải đối đầu với bọn họ thì nhất định hắn sẽ không khách khí. Tuyệt đối phải đánh cho bọn họ một trận tơi tả, phải khiến bọn họ ôm hận. Muốn cùng một nước thì sao? Diệp Dương hoàn toàn không hề coi những người trong nhóm nhỏ này là đồng đội. Nếu như phải đối đầu với những tuyển thủ trung lập khác trong nước, Diệp Dương có thể nể tình một chút, chí ít sẽ không để cho họ thua quá thảm. Nhưng những người này thì khác, chắc chắn sẽ nhận được sự "đãi ngộ" đặc biệt của Diệp Dương. Giống như Diệp Dương, nhân viên công tác cũng không thèm quan tâm đến đám người thích cãi chày cãi cối nữa. Cứ để bọn họ nói đi, dù sao ngoài chính họ ra cũng không ai xem là thật. Trong khoảng thời gian đó, tuyển thủ số 237 đã tỉnh lại. Chính là người vừa thấy đối thủ là Diệp Dương đã bị dọa ngất. Nhưng dù đã tỉnh lại thì xem ra vẫn còn có cảm giác không thiết sống. "Ta không muốn lên, ta đã bảo rồi mà." "Dù gì cũng là thua thôi, chi bằng giờ trực tiếp bỏ cuộc luôn cho xong." "Sao mình xui xẻo thế này chứ? Lại gặp Phong Hỏa, đúng là quá đen đủi." Hóa ra 237 là một người lắm mồm, cứ nói mãi không thôi. Nhưng cũng nhờ vậy mà mọi người dễ dàng thấy được người này đang buồn bã chán nản cỡ nào. Nhưng dù có không muốn đối mặt đến mức nào thì thời khắc đó vẫn sẽ tới, thời điểm phải giao đấu với Diệp Dương. Vì là 237, mà trước đó cũng đã có rất nhiều tuyển thủ bị loại, nên mã số này có thể xem như là đầu tiên. Tiếp theo chính là đối đầu với Diệp Dương. Anh ta không có trực tiếp bỏ cuộc như đã nói, dù sao với nhiều tuyển thủ mà nói, trực tiếp bỏ cuộc lại càng mất mặt hơn. Nên anh ta vẫn đứng trên đài đấu. "Phong Hỏa đại thần, nương tay cho chút nha." Sau khi đứng vào đấu trường, tuyển thủ số 237 nhỏ giọng nói. Bộ dáng cẩn thận từng li từng tí lại có chút lấy lòng kia khiến Diệp Dương bật cười. Cảm thấy tuyển thủ này vẫn khá đáng yêu. Diệp Dương gật đầu. Tiếp sau đó, khi bắt đầu thi đấu, công kích của Diệp Dương quả thực đã nhẹ hơn rất nhiều. Chí ít không giống như khi đấu loại, một chiêu đã tiêu diệt đối thủ. Tức là Diệp Dương cho 237 có cơ hội tung một chiêu, ngay từ đầu Diệp Dương sử dụng hỏa diễm quyết, chỉ để cho người này đứng trên đài đấu được lâu hơn một chút. Sau khi Diệp Dương thành công né tránh chiêu thức của đối thủ, đồng thời phản đòn bằng một kỹ năng khác, mới xem như tuyên bố kết thúc trận đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận