Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 497. Buông tha giãy dụa a ! (canh hai cầu từ đặt hàng! )

Chương 497. Buông tha giãy dụa đi! (canh hai cầu đặt hàng!) Mấy người tuy đã cực kỳ nỗ lực, hơn nữa cũng đang liều mạng nghĩ biện pháp, nhưng thoạt nhìn cũng không có hiệu quả gì. Kết quả sau cùng tự nhiên không cần phải nói. Nam Phong biết ý của ta bọn họ vẫn không buông bỏ, đều đã từ bỏ ý định từ chối. Bởi vì trong số mấy người bọn họ, hiện tại không ai có thể nhúc nhích được. Có thể nói đều đã là một chuyện tốt rồi, chứ đừng nói đến chuyện nghĩ muốn chạy trốn khỏi nơi này. Lần này mấy người cuối cùng cũng an phận, phòng khách lại một lần nữa khôi phục sự tĩnh lặng. Lúc này Diệp Dương đã đến tầng 2, đứng trước cửa phòng Ngô Hiểu Nguyệt. Vì lo lắng những người kia biết chuyện sẽ lại xông tới, nên Ngô Hiểu Nguyệt đã đóng cửa phòng. Diệp Dương gõ cửa một tiếng. "Hiểu Nguyệt có ở trong đó không? Cho ta mở cửa với." Dường như cô đang đợi giờ khắc này, đang chờ Diệp Dương đến tìm nàng vậy! Diệp Dương vừa gõ cửa xong, cửa đã được mở ra. Ngô Hiểu Nguyệt ló đầu ra, xác nhận đúng là Diệp Dương sau đó, mới mở hoàn toàn cửa. Diệp Dương sau khi đi vào, việc đầu tiên là nhìn cổ Ngô Hiểu Nguyệt, vừa rồi chỗ đó bị Thượng Quan Khâm Liên gây thương tích. Trong thời gian ngắn đương nhiên không thể nhanh chóng lành lại được, khi không có tác dụng của dược vật. Cho nên vết thương trên cổ Ngô Hiểu Nguyệt hiện tại vẫn rất rõ ràng, không phải quá nghiêm trọng, nhưng lại khiến người ta không thể quên được. Ngô Hiểu Nguyệt sau khi trở về phòng, cũng chỉ đơn giản lau qua một chút mà thôi, chứ không làm gì khác. Diệp Dương giơ tay lên, muốn chạm vào vết thương xung quanh của Ngô Hiểu Nguyệt để xem hiện tại thương thế thế nào. Nhưng Ngô Hiểu Nguyệt sau khi phát hiện động tác của Diệp Dương, liền nhanh chóng nghiêng người sang một bên. Chắc là sợ Diệp Dương hiểu lầm, cảm thấy nàng đây là ghét bỏ Diệp Dương. Ngô Hiểu Nguyệt vội giải thích: "Đau..." Câu nói này nghe ủy khuất quá, nghe mà Diệp Dương thấy đau lòng. Nhất thời, hắn càng thêm chán ghét mấy người đã xông vào nhà hắn. Tuy hắn không sợ mấy người kia, nhưng việc bọn chúng đã làm ra, Diệp Dương không thể có ấn tượng tốt về bọn chúng được. Thậm chí, khi thấy vết thương trên cổ Ngô Hiểu Nguyệt, Diệp Dương còn cảm thấy việc mình vừa ra tay với bọn chúng xem như còn nhẹ. "Ta bôi ít thuốc cho ngươi trước nhé!". Vì tuy Ngô Hiểu Nguyệt hiện tại tỏ vẻ rất đau, nhưng Diệp Dương đã cẩn thận kiểm tra vết thương, cũng không có gì đáng ngại. ... Cũng chỉ là trầy da, chảy chút máu thôi, đi bệnh viện thì có chút chuyện bé xé ra to. Hơn nữa loại chăm sóc nhỏ nhặt này Diệp Dương tự tin mình làm được. Ngô Hiểu Nguyệt gật đầu. "Vậy ngươi nhẹ tay thôi nhé." Vì Ngô Hiểu Nguyệt là một người rất sợ đau, có thể nhìn ra điều này qua biểu hiện của nàng hiện tại. ... 0 "Không sao, ta sẽ nhẹ thôi, không đau đâu." Giọng của Diệp Dương cũng chậm lại không ít. Sau khi xử lý vết thương, xác định vết thương sẽ không bị nhiễm trùng, cũng không chảy máu nữa, Diệp Dương đứng lên. "Vừa rồi kẻ đã làm tổn thương ngươi, ngươi dự định sẽ xử lý hắn thế nào?" Không sai, trong quá trình Diệp Dương giúp Ngô Hiểu Nguyệt xử lý vết thương, hắn đã thay đổi ý định ban đầu. Lúc đầu Diệp Dương tính giao những người này cho cảnh sát xử lý. Đây là cách làm chính xác, nhưng bây giờ Diệp Dương không dự định làm như vậy. Chí ít, nếu là Thượng Quan Khâm Liên, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ như vậy, đem hắn giao cho cảnh sát xử lý. Nếu dám làm bị thương người của hắn, thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần để bị trả thù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận