Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 700. Quân tử báo thù mười năm không muộn (canh hai cầu từ đặt hàng! )

"Chương 700. Quân tử báo thù mười năm không muộn (canh hai cầu đặt hàng!)"
"Tốt cho ngươi một cái Hướng Vân Mộ Tuyết, tốt cho ngươi một cái Hướng Vân Mộ Vũ!" Diệp Dương nghiến răng nghiến lợi nói. Tuy Diệp Dương hiện tại cũng chưa nói rõ, nhưng chẳng bao lâu nữa, chỉ cần Diệp Dương tìm được mảnh vỡ linh hồn của Tias, thì người của Hướng Vân Mộ Tuyết cũng phải gặp họa. Cũng không cần Mỹ Đỗ Toa ra tay, ngược lại, người của Hướng Vân Mộ Tuyết dám trêu chọc Diệp Dương, lừa gạt Diệp Dương thảm như vậy thì Diệp Dương không thể bỏ qua cho họ.
"Vậy chúng ta bây giờ cần phải đi tìm sao? Nơi đó ở ngay cửa thành thôi mà." Sau khi nói cho Diệp Dương chân tướng này, Mỹ Đỗ Toa cũng đưa chuyện tiếp theo vào kế hoạch. So với việc giáo huấn những người Hướng Vân Mộ Tuyết, thì rõ ràng hiện tại quan trọng hơn là phải tìm được Tias. Hơn nữa 980 người của Hướng Vân Mộ Tuyết vừa rồi Mỹ Đỗ Toa đã dạy dỗ một chút, tin rằng sẽ có hiệu quả ngay, nên việc dạy dỗ đám người Hướng Vân Mộ Tuyết có thể tạm gác lại, bọn họ vẫn không quan trọng bằng Tias.
Hiển nhiên Diệp Dương cũng nghĩ vậy. Sau khi nghe Mỹ Đỗ Toa nói, Diệp Dương gật đầu. "Vậy chúng ta cứ đi tìm mảnh vỡ linh hồn của Tias trước đi!" Hoặc cũng có thể là thực thể của Tias cũng không biết chừng. Vì nơi ở hiện tại chính là vùng ngoại ô trung tâm thành phố này, cách cửa thành còn không gần. Người của Hướng Vân Mộ Tuyết đương nhiên là cố tình dẫn họ đi lệch hướng. Càng xa chỗ đó, bọn họ càng vui vẻ. Nên bây giờ Diệp Dương và Mỹ Đỗ Toa muốn quay lại, cũng phải mất không ít thời gian. Đương nhiên lúc trước là do Diệp Dương và Mỹ Đỗ Toa đi chậm. Diệp Dương tốc độ không chậm, Mỹ Đỗ Toa tốc độ thì càng nhanh, nên Diệp Dương cưỡi Mỹ Đỗ Toa không tốn bao nhiêu thời gian, thậm chí so với lúc tới còn nhanh hơn phân nửa thời gian.
"Chính là nơi này." Khi Diệp Dương đứng ở đây, cảm giác quen thuộc khi gặp Dias lần trước lại ùa về. Cảm giác đó là như thế nào? Nếu cẩn thận muốn miêu tả một chút thì phải là âm u. Loại cảm giác này giống như bọn họ đang ở trong một cái hầm băng vậy. Bước lên một bước sẽ không có cảm giác này, lùi lại một bước cũng không có cảm giác này, hết lần này đến lần khác chính là ở đúng cái địa điểm này, cũng giới hạn trong nơi này. Sự khác biệt lớn như vậy cùng với lời của người dẫn đường kia chỉ ra, khác hẳn với địa điểm lừa gạt, có thể nói là rất đáng tin. Diệp Dương lần này tin rằng bọn họ đã tìm đúng chỗ.
"Theo như lời của người kia, chủ nhân, bây giờ ngươi cần dùng kỹ năng công kích vào nơi này." Mỹ Đỗ Toa chỉ vào một chỗ trên cửa thành. Dù cảm thấy dùng cách này đi vào có vẻ thần kỳ, nhưng nếu bọn họ đã tìm đúng phương pháp thì cũng có nghĩa là cách này có tác dụng. Diệp Dương trực tiếp dùng một kỹ năng đánh vào chỗ trên cửa thành này. Ban đầu xung quanh vẫn là một mảnh đất bằng phẳng, ngay cả thực vật cũng rất ít. Nhưng sau một khắc khi Diệp Dương thi triển kỹ năng ở Lan Châu, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn khác so với lúc nãy. Xem ra bây giờ bọn họ đã vào được.
Diệp Dương nhìn một chút quang cảnh, hóa ra là môi trường giống như phía trước. Hoặc giả là do cảm giác mang lại giống nhau thì đúng hơn! Chung quanh tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón. Mới từ bên ngoài ban ngày tiến vào nơi này, Diệp Dương vẫn có chút không thích ứng với bóng tối nơi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận