Võng Du: Ta Có Trăm Phần Trăm Tỷ Lệ Rơi Đồ

Chương 707. Keo kiệt, quá keo kiệt (canh hai cầu từ đặt hàng! )

"Chương 707. Keo kiệt, quá keo kiệt (canh hai cầu đặt mua! ) “Thiên hỏa trùng kích!” Lúc đầu một mảnh trời đen như mực, sau khi Diệp Dương sử dụng chiêu này trong nháy mắt đã được chiếu sáng. Phảng phất từ đêm tối biến thành ban ngày, hơn nữa ban ngày này cũng sáng chói mắt. Đúng là đám rắn sau khi phát hiện đột nhiên sáng thì dường như cũng nhận ra không ổn, chậm lại động tác. Nhưng chúng nó coi như đứng đó cũng vô dụng, coi như lui về sau cũng vô ích, “thiên hỏa trùng kích” chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng. Rất nhanh đối diện liền truyền đến một mùi thịt bị xào chín quen thuộc. Phía trước một đống cộng thêm đống này, làm mùi thịt ở đây càng thêm nồng đậm. Nghe còn khiến người ta có chút đói bụng, nuốt nước miếng một cái, Diệp Dương hướng Mỹ Đỗ Toa nói: "Cũng chỉ có thể xử lý như vậy." Cũng chỉ có thể g·iết chúng nó mà thôi, bởi vì nhìn tư thế vừa rồi của chúng nó, không phải là muốn xông lên đối phó Diệp Dương và Mỹ Đỗ Toa sao?
“Chủ nhân, ta phát hiện dường như không chỉ có chúng nó.” Diệp Dương nhận được lời nói có chút ngưng trọng của Mỹ Đỗ Toa. Sợ Diệp Dương nghe không hiểu ý mình, Mỹ Đỗ Toa lại nói tiếp. "Sau khi một lớp rắn này bị tiêu diệt, ta phát hiện chu vi xuất hiện càng nhiều rắn hơn, hơn nữa t·r·ải rộng ra rất nhiều rất nhiều chỗ." Đây là cái đạo lý gì? Tiêu diệt một ít sẽ xuất hiện càng nhiều sao? Vẫn là những con rắn còn lại, thật ra là bởi vì hai đợt rắn vừa rồi bị tiêu diệt, cho nên bị đánh thức? Diệp Dương nhíu mày, nơi này thật kỳ lạ, không hiểu ra sao đã xuất hiện một đống lớn rắn, hơn nữa bây giờ còn có càng nhiều. Nếu sau khi đánh c·hết những con rắn này có thể thu được chút vật gì, Diệp Dương cũng không có oán hận gì. Nhưng mà sau khi đánh c·hết đám rắn này, Diệp Dương cũng không thu được bất kỳ thứ gì. Không phải Diệp Dương vận khí không tốt, tỷ lệ của Diệp Dương ở đây tuyệt đối, chẳng lẽ còn có thuyết p·h·áp vận khí không tốt sao? Chỉ có thể nói những con rắn này căn bản không rơi bất cứ thứ gì, cho dù g·iết chúng thì chúng cũng là vắt chày ra nước. Nhìn mặt đất bây giờ thì biết, tuy giờ mặt đất toàn là thịt rắn, nhưng không còn lại thứ gì. Đừng nói một món trang bị hay một quyển sách kỹ năng, ngay cả một chút tài liệu quan trọng ở đây cũng không có… Keo kiệt! Thật sự quá keo kiệt, một chút này chẳng lẽ không đủ để Diệp Dương oán trách sao? Cho nên đối với những con rắn keo kiệt này, Diệp Dương thật sự không hề cam tâm tình nguyện đi đối phó. Hiện tại đang biết, lại xuất hiện càng nhiều rắn hơn thì Diệp Dương càng không muốn đối mặt, dù sao thì coi như g·iết c·hết chúng nó, hắn cũng không có bất kỳ phần thưởng nào. Đây không phải lãng phí thời gian là gì?
"Mặc kệ chúng nó, đi đường vòng!" Diệp Dương lười để ý đám này, không có thưởng thì hắn không có hứng thú. Mỹ Đỗ Toa gật đầu, đối với đồng loại, Mỹ Đỗ Toa rất n·hạy c·ảm, đặc biệt Mỹ Đỗ Toa cũng có thể xưng là thủ lĩnh của đám rắn này. Hiện tại chúng ở đâu Mỹ Đỗ Toa còn không biết sao? Vì vậy cũng có thể rất dễ dàng né tránh. Nhưng mà sau đó đi gần nửa tiếng, đều không thấy có thứ khác. Đám rắn kia là bị Mỹ Đỗ Toa cố ý tránh đi, điểm này Diệp Dương hiểu được, nhưng những thứ khác đâu, những thứ khác đâu, cũng không có sao?
"
Bạn cần đăng nhập để bình luận