Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 2713: Thời Tự Trường Hà

Chương 2713: Dòng Sông Thời Gian Lại hai tháng sau, trong hang động, thân thể Lục Diệp chấn động, đạo lực tiêu tán khắp nơi, trên mặt lộ vẻ đau đớn. Bí pháp tu hành tiểu thế giới đã đến một nút thắt, chỉ có thể chờ rời khỏi Tháp Thời Quang rồi tính tiếp. Vì vậy hắn lại bắt đầu tu hành bình thường, đó là khắc ghi đạo ấn lên đạo thân mình. Sau đó, hắn mới phát hiện, chuyện này thực sự như lời Nguyên Hề và Liên Dĩnh dặn dò, rất khó! Lúc trước dung hợp đạo, việc khắc họa đạo văn tuy không dễ, nhưng hắn có Thiên Phú Thụ để dựa vào, nên căn bản không lo có nguy cơ thất bại. Nhưng khắc đạo ấn thì khác, uy năng của Thiên Phú Thụ không phát huy được chút nào, tất cả đều phải dựa vào bản thân hắn. Vì vậy, hắn cuối cùng cảm nhận được nỗi đau khác của Hợp Đạo. Trong hai tháng, hắn thử nhiều lần nhưng không lần nào thành công, và mỗi lần thất bại đều khiến đạo cốt bị tổn thương nhất định. Tuy nói không nghiêm trọng, nhưng cuối cùng vẫn cần thời gian hồi phục để tránh lần xung kích tiếp theo gây ảnh hưởng nặng nề hơn. Lần thất bại này, không nghi ngờ gì cho thấy hắn lại phải tu dưỡng mấy ngày.
Tầng 99 là nơi rất yên tĩnh, những tu sĩ có tư cách đến đây đều là Hợp Đạo thượng vị. Bọn họ đều đến đây khổ tu, về cơ bản ai cũng tìm cho mình một vị trí thích hợp và không đi lang thang khắp nơi. Những người như Tô Vân dù sao cũng chỉ là ngoại lệ. Hơn nữa, gần đây hắn cũng ngoan ngoãn hơn, cứ như bị ai đó đánh cho một trận vậy. Thế nên, Lục Diệp chỉ quanh quẩn trong hang động của mình suốt mấy năm. Trong thời gian đó, trừ Tô Yên đến thăm vài lần, hắn không gặp gỡ ai khác nữa.
Đến một ngày, khi Lục Diệp đang khắc đạo ấn thì bỗng thấy không gian xung quanh rung chuyển. Đúng vào thời khắc quan trọng lại bị làm phiền như vậy, tự nhiên không thể thành công được, hắn nhíu mày mở mắt, chỉ cần cảm nhận một chút liền biết đây là tình huống gì. Cấm chế có dấu hiệu bị kích động. Lục Diệp đưa tay, khi cấm chế mở ra, thân ảnh Tô Yên xuất hiện trước mặt: "Sư huynh, Tháp Thời Quang sắp đóng rồi." Lục Diệp gật đầu, hắn cũng ý thức được vấn đề này. "Chúng ta ở đây bao nhiêu năm rồi?" Hắn hỏi. Tô Yên nói: "Cũng gần 120 năm." "120 năm..." Lục Diệp từ từ thở ra một hơi.
Tốc độ thời gian trôi qua ở tầng 99 gấp gần trăm lần so với bên ngoài, nói cách khác, từ khi hắn vào đây, bên ngoài thực chất chỉ mới trôi qua hơn một năm. Nhưng trước đó hắn đã ở bên ngoài cấm chế Tổ Uyên đợi cả mấy chục năm, lại còn dây dưa với Thanh Đường Huyết Nghịch các kiểu, tính ra thì thời gian duy trì của Tháp Thời Quang lần này không dài, tổng cộng cũng chưa đến hai năm. Lục Diệp xem xét tình hình bản thân. Chuyến Tháp Thời Quang này, hắn thu hoạch được rất nhiều, không nói đến chuyện giết bao nhiêu Hợp Đạo, từ kho báu Tinh Uyên đổi được vô số kỳ trân để Thiên Phú Thụ thôn phệ, giúp nó tăng tốc độ thuế biến. Bản thân cũng tấn thăng Hợp Đạo, lại còn từ cấm chế Tổ Uyên nhận được Thời Chi Quả và bí thuật Tiểu Thế Giới. Hiện tại Tiểu Hoa Giới không có biến đổi gì, vẫn là trăm đạo đạo ấn, mang lại cho hắn một trăm đạo tăng lên thực lực cơ bản. Trên đạo thân của hắn cũng có thêm 50 đạo đạo ấn.
Trời ạ, hắn ở đây hơn một trăm năm, chỉ chuyên tâm vào việc này mà mới khắc được có 50 đạo đạo ấn! So với việc trước kia khắc đạo ấn tùy tiện trong Tiểu Hoa Giới, quả thực khác nhau một trời một vực. Trải nghiệm hơn một trăm năm này đã cho Lục Diệp khắc sâu một chuyện, khắc đạo ấn lên đạo thân là một sự khảo nghiệm lớn về nghị lực của bản thân, vì phải hết lần này đến lần khác chấp nhận nỗi đau và sự chán nản do thất bại, phải đứng lên từ đống đổ nát của sự thất vọng và phủ định bản thân. Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao những Hợp Đạo kia sống không biết bao nhiêu năm, nhưng thực lực lại không tăng lên nhiều. Việc tu sĩ tăng tiến sau khi ngưng tụ đạo thân thực sự quá gian nan. Mỗi một chút sức mạnh tăng lên đều cần sự cố gắng rất lớn.
Đang nói chuyện thì lại có hai bóng người lướt tới, chính là Chúc Nhân và Tô Vân. Mọi người không hẹn mà gặp, khi cảm thấy Tháp Thời Quang sắp đóng, đều không hẹn mà cùng chạy tới chỗ Lục Diệp. "Tỷ phu, sao trông huynh có vẻ tiều tụy thế?" Chúc Nhân ngạc nhiên nhìn Lục Diệp. "Nhìn là biết không làm chuyện gì tốt rồi." Tô Vân hừ lạnh một tiếng, nhìn Lục Diệp rồi lại nhìn Tô Yên, bị người sau trừng mắt liền rụt cổ lại. "Ai, một lời khó nói hết." Lục Diệp thở dài, trong lòng có nỗi khổ không thể nói ra. "Các ngươi thì sao?" Không cần hỏi, Lục Diệp cũng cảm nhận được thực lực của ba người bên cạnh đều tăng lên rất nhiều. Ba người bọn họ đều vừa mới tấn thăng Hợp Đạo không lâu, Tô Vân thì càng mới tấn thăng ở Tháp Thời Quang, giai đoạn này chính là thời điểm tích lũy phát triển. Chỉ cần bọn họ tu hành từng bước một, không ngừng rèn luyện đạo cốt thì thực lực sẽ tăng lên một cách vững chắc.
Tô Vân lập tức cười đắc ý: "Sau khi ra ngoài ta sẽ có thể hai lần cộng minh." Hơn một trăm năm khổ tu quả thực đủ để hắn có tư cách cộng minh hai lần. Không chỉ có hắn mà Tô Yên và Chúc Nhân đều như vậy. Thậm chí cả Lục Diệp, nếu muốn cũng có thể. So với khi mới đến tầng 99 này, khí tức sắc bén của Lục Diệp đã thu liễm đến cực hạn. Nếu hắn không bộc phát lực lượng thì người ngoài căn bản không thể phát hiện được gì. Hắn của ngày hôm nay sẽ không còn giống như ngọn đèn sáng giữa đêm tối nữa, đến đâu cũng bị người ta phát hiện ra ngay. Nhưng Lục Diệp không có ý định hai lần cộng minh. Việc cộng minh, nội tình bản thân càng mạnh thì thu được càng nhiều. Nên hắn muốn chờ thêm, cố gắng đạt được sự hoàn hảo. Hơn nữa, thực lực của hắn bây giờ đã đủ, không quá cần hai lần cộng minh để đề cao bản thân. Càng hiểu biết nhiều hơn, hắn càng cảnh giác với việc mượn lực bên ngoài. Có thể mượn, nhưng không bao giờ được coi đó là sự ỷ lại.
Lại một bóng người lướt tới, đứng ở phía xa, đó là Bát Vĩ. Nàng cố ý tới để nói lời cảm tạ. Có thể tu hành ở tầng 99 hơn một trăm năm, so với mong muốn của nàng trước đó đã tốt hơn nhiều rồi. Ban đầu nàng chỉ đủ tư cách ở tầng 70, kết quả lại bị kẻ thù đuổi giết mà chạy đến tầng 50. So sánh như vậy thì việc nàng được ở lại lâu gấp đôi thời gian mà không tốn gì đã là quá hời. Nàng chỉ phải chịu chung rủi ro với Lục Diệp một thời gian mà thôi. Cám ơn Lục Diệp, cám ơn Tô Yên và mọi người, lúc này nàng mới lui ra. Lại một đợt chấn động nữa. Chúc Nhân mở lời: "Tỷ phu, sau này Tháp Thời Quang đóng lại, bảo vật này sẽ trốn vào dòng sông thời gian. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, dòng sông thời gian sẽ hiển lộ ra, nếu huynh có ý thì có thể quan sát một chút. Với Long tộc chúng ta, mỗi lần dòng sông thời gian hiện thế là một cơ duyên tuyệt vời, quan sát nó, có lẽ sẽ giúp huynh được khai sáng." Lục Diệp xoa cằm nói: "Ta hiểu rồi!"
Nghe đồn dòng sông thời gian ẩn chứa tất cả quá khứ, hiện tại và tương lai của vũ trụ này, huyền diệu khó lường. Nhưng dòng sông thời gian như thế nào thì không ai biết và cũng không ai thấy được. Chỉ đến lúc Tháp Thời Quang trốn vào dòng sông thời gian, các tu sĩ mới có cơ hội liếc trộm một chút, nhưng cũng chỉ là một góc nhỏ. "Hắn xem dòng sông thời gian làm gì?" Tô Vân bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu. Lục Diệp chỉ là một ngoại lang của Phượng tộc, việc xem dòng sông thời gian có ích gì? Dù vậy, hắn cũng muốn nhìn thử, dù sao cơ hội này rất khó gặp. Từng đợt chấn động dồn dập tới, đây là dấu hiệu Tháp Thời Quang đang chuẩn bị trốn vào dòng sông thời gian, cũng là tháp linh đang cảnh báo tu sĩ trong tháp, nó sắp đóng cửa, để tu sĩ chuẩn bị rời đi.
Tổng cộng có chín lần chấn động, đến khi lần thứ chín qua đi, Lục Diệp chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng. Trong cõi u minh dường như có một sức đẩy từ khắp nơi tới, đẩy hắn ra khỏi vị trí cũ. Lục Diệp lập tức ổn định thân hình, đảo mắt nhìn xung quanh, liền thấy rất nhiều bóng dáng tu sĩ. Đây chắc chắn đều là các tu sĩ trước đó tiến vào Tháp Thời Quang. Khi đó, tổng số không dưới ba vạn, nhưng đến giờ còn sống đi ra, chắc chắn đã giảm đi rất nhiều. Lục Diệp còn thấy rất nhiều Long tộc hiện nguyên hình, thân thể từng bóng một khổng lồ tới cực điểm, trấn giữ khắp nơi, long uy ngập tràn. Bên tai truyền đến tiếng của một vị trưởng lão Long tộc: "Tháp Thời Quang đã đóng cửa, không ai được phép nán lại Long Thành, trong hai canh giờ ai còn dám lảng vảng thì giết không tha!"
Khi tiếng nói vừa dứt, các tu sĩ cùng nhau hướng về phía Long Thành thi lễ, rồi mới tản ra rời đi. Mặc kệ Long Thành bên này có lý do gì, sẵn lòng lấy một bảo vật như Tháp Thời Gian để chia sẻ với toàn bộ tu sĩ trong giới này, những người nhận được ân huệ ở đây cũng nên biểu thị lòng cảm tạ. Trên đời này, trừ Long Thành, chắc không còn Hợp Đạo thành nào hào phóng được như vậy nữa. Lục Diệp lúc này đang trợn to mắt nhìn một màn kỳ cảnh.
Cái đó tựa như một trận ảo ảnh, hư vô mờ mịt, một dòng tinh quang sáng chói trường hà vắt ngang trên không, không biết từ đâu đến, cũng không biết đi về đâu, nước sông kia hoàn toàn là từ một điểm nhỏ xíu các quang mang khác nhau tạo thành. Thời Tự Trường Hà! Lục Diệp khi nhìn thấy con sông này trước tiên, trong đầu liền có thêm rất nhiều cảm ngộ, thậm chí ngay cả Thiền Phú Thụ trên Thời Chi Quả cũng trở nên sinh động. Hắn không có bất kỳ suy nghĩ gì, trước tiên liền khẳng định một sự kiện, đó chính là sự khống chế của chính mình đối với thời tự chi lực, lại lên một tầng cao mới! Đây là một chuyện rất kỳ diệu, hắn cũng không có long mạch, thời tự chi lực chủ yếu là mượn dùng, trước đây cùng Chúc Nhân tu hành ba năm, miễn cưỡng coi như nhập môn, nhưng bây giờ chỉ là nhìn thoáng qua Thời Tự Trường Hà, thu hoạch to lớn, thậm chí còn muốn vượt qua ba năm tu hành kia. Thảo nào vừa rồi Chúc Nhân nói đây là một trận cơ duyên. Ngay khi Lục Diệp muốn cẩn thận hơn quan sát thì trong Thời Tự Trường Hà kia một chút tinh quang bỗng nhiên sáng lên. Hắn không tự chủ được nhìn qua, sau một khắc, cả người biến sắc, đứng im tại chỗ. Thời Tự Trường Hà từ xuất hiện đến biến mất, tổng cộng ước chừng năm hơi thời gian. Năm hơi này, tất cả Long tộc thậm chí long duệ, tất cả đều đang quan sát Thời Tự Trường Hà, dù là có hay không có thu hoạch, năm hơi sau tất cả đều hoàn hồn. Chỉ có Lục Diệp, vẫn lặng lẽ đứng tại chỗ, ánh mắt vô hồn vô thần. Mười hơi sau, vùng không gian này bị ngăn cách, Long Tôn Phượng Chủ cùng nhau giáng lâm. "Chuyện gì xảy ra?" Long Tôn từ lúc Lục Diệp hiện thân đã âm thầm chú ý hắn, lần này vấn đề cấm chế Tổ Uyên được giải quyết, tất cả đều là công lao của Lục Diệp, một kẻ Nhân tộc có thể điều hòa lực lượng thời không, đây quả thực là thượng thiên ban ân cho Long tộc. Từ nay về sau, hắn không cần tiếp tục lo lắng về vấn đề Tổ Uyên. Cho nên hắn rất nhanh đã nhận ra sự khác thường ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận