Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 2684: Nhập tháp

"Thật sự là như vậy sao!" Nếu là ngày thường, Long Tôn chắc chắn không để ý đến, lợi ích của Long tộc sao dễ dàng lấy được như vậy? Hơn nữa, hắn trước đó đã thỏa thuận kỹ lưỡng với Lục Diệp về phần thưởng cho chuyện lần này, mấy món bảo vật kia giá trị không hề thấp.
"Vậy thì mở Long Đàm một lần!" Long Tôn lên tiếng.
Phượng Chủ nhíu mày: "Hào phóng vậy sao? Long Đàm mở ra còn chưa đến thời gian mà? Cái này sẽ hao phí của ngươi không ít tinh huyết đấy."
Long Tôn cười nói: "Không cần ta tự làm, các đời Long Tôn trước khi vào Tổ Uyên tự phong đều để lại không ít tinh huyết làm dự bị, mở Long Đàm một lần cũng không vấn đề gì."
Phượng Chủ gật đầu, lúc này mới nhìn Lục Diệp giải thích: "Tu luyện trong Long Đàm có thể giúp tăng cường khí huyết, nếu may mắn còn có thể sinh ra long mạch, nhóc con, ngươi có phúc đấy, còn không mau cảm tạ Long Tôn đi."
Lục Diệp sao lại không biết Phượng Chủ đang chỉ điểm mình, lập tức cúi người hành lễ: "Cảm ơn Long Tôn."
Trong lòng hắn đang nghĩ, sau này việc mình dùng sức mạnh Thời Tự có thể được giải thích! Lúc trước hắn còn lo lắng, sức mạnh Thời Tự này của mình tự nhiên mà có, về sau nếu bị Long tộc biết sẽ phải giải thích thế nào đây. Việc Long Đàm mở ra lần này vừa vặn quá.
Cái tên Long Đàm này, hắn đã từng nghe Tô Yên nói trước khi vào Tháp Thời Gian rồi, thứ nổi tiếng nhất của Long tộc chính là nhục thân, nhục thân của Long tộc thì vạn pháp bất xâm, có sức khắc chế các pháp tu thuộc tộc khác.
Còn có man lực, Chúc Nhân bé như vậy mà sức mạnh khủng khiếp làm Lục Diệp phải kinh ngạc, chính là vì nàng là người của Long tộc. Lục Diệp rất mong chờ, chuyến Long Đàm này chắc chắn sẽ làm nhục thân hắn mạnh mẽ hơn, đối với bất kỳ tu sĩ nào mà nói, nhục thân cũng là nền tảng quan trọng nhất.
Long Tôn thân thiết vỗ vai Lục Diệp: "Ngươi là ngoại lang của Phượng tộc, không tính là người ngoài, sau này đến Long Thành, cứ việc đến, ta sẽ bảo người mở cho ngươi quyền tự do ra vào Long Thành."
Lục Diệp lần nữa cảm tạ. Như vậy có nghĩa là, sau này hắn từ Hợp Hợp giới có thể trực tiếp đến Long Thành.
Hiện tại, số lượng địa điểm mà hắn có thể đi từ Hợp Hợp giới đến Hợp Đạo thành không ít, Nguyên Hề thành không tính đến, chỉ riêng thập đại đã có ba địa điểm, gồm cả Long Thành, Phượng Sào và Nhất Phu thành. Chỉ có điều Nhất Phu thành không phải do năng lực của hắn, mà là của Liêu, hắn chỉ là được hưởng lợi nhờ thân phận chủ nhân mà thôi.
Nhắc đến Nhất Phu thành, Lục Diệp lại nhớ Bá Cầu, không biết vị cường giả số một của Lý Giới kia đã lành vết thương chưa, năm xưa ở Tinh Không Kỳ Bàn, dù hắn có sự trợ giúp của Bá Hạ, đánh lui cường địch nhưng thật ra cũng bị thương rất nặng. Dù sao hắn phải lấy một địch nhiều, mà mỗi địch nhân đều là cường giả đứng đầu của Lý Giới.
"Tháp Thời Gian còn một khoảng thời gian nữa mới đóng, nếu hai người các ngươi có hứng thú thì có thể vào tháp tu luyện, nếu không thì theo chúng ta trở về." Long Tôn lại lên tiếng.
Mặc dù mấy người ở trong Tổ Uyên chờ đợi đến mấy chục năm, nhưng do môi trường thời gian khác biệt nên thời gian trôi qua, đặt bên ngoài chỉ khoảng mấy tháng thôi, Tháp Thời Gian vẫn chưa tiến vào Trường Hà Thời Gian. Cho nên còn rất nhiều thời gian.
"Ta muốn vào tháp!" Chúc Nhân không do dự nói.
"Đệ tử cũng muốn vào tháp!" Lục Diệp nói theo.
Hắn phải nắm lấy cơ hội cuối cùng này, Liêu đã thức tỉnh, hắn muốn bắt đầu thăng cấp Hợp Đạo, mà một khi đột phá tấn thăng, sau này muốn giết Hợp Đạo chưa chắc có thể nhận được Tinh Uyên tệ nữa. Đến lúc đó thu nhập Tinh Uyên tệ của hắn chắc chắn sẽ giảm đi nhiều. Có thể nói đây là cơ hội cuối cùng để hắn thu hoạch nhanh Tinh Uyên tệ trước khi Dung Đạo.
Khó được chính là lần này, số lượng Hợp Đạo vào tháp rất đông đảo, trong tháp cũng không cấm sinh tử, đúng là cơ hội tuyệt hảo. Lục Diệp sao cam lòng bỏ lỡ? Nếu không phải Long Tôn muốn hắn hỗ trợ sửa chữa cấm chế Tổ Uyên, thì có lẽ hắn đã sớm ở Tháp Thời Gian đại khai sát giới rồi.
Đối với câu trả lời của hai người, Long Tôn cũng không suy nghĩ nhiều, hắn nhìn về phía Chúc Nhân trước: "Người của bổn tộc ở trong tháp đi lại, không cần lo lắng tính mạng." Tuy nói trong tháp không cấm tranh đấu và sinh tử, nhưng Tháp Thời Gian này dù sao cũng là của Long tộc, một khi tộc nhân Long tộc hiện ra chân thân thì ai cũng sẽ nể mặt mấy phần.
Cho nên, mỗi lần Tháp Thời Gian mở ra, chưa từng có tiền lệ tộc nhân Long tộc chết bên trong cả. Không nói đến Long tộc, Phượng tộc cũng như vậy. Thế nên, người của Long, Phượng tộc vào Tháp Thời Gian đều sẽ trực tiếp đến tầng cao nhất, cơ bản sẽ không tham gia tranh phong.
Long Tôn lại nhìn sang Lục Diệp: "Ngược lại ngươi nên cẩn thận một chút, trên đời này có rất nhiều người không ưa Nhân tộc, và khinh thường Nhân tộc."
Lục Diệp gật đầu. Tình cảnh Nhân tộc trong tinh không vẫn tốt, nhưng đến Tinh Uyên thì lại khác, trong Biểu Giới rất nhiều chủng tộc thích nuôi tu sĩ Nhân tộc để dưỡng cốt. Ở Lý Giới không phát hiện là vì ở Biểu Giới môi trường không tốt, cho nên số lượng tu sĩ Nhân tộc ở Lý Giới không nhiều, cường giả càng hiếm hơn. Bá Cầu tuyệt đối là một dị loại.
"Vậy đi thôi." Long Tôn phất tay, tuy trước đó hắn từng có ý định giữ Lục Diệp vĩnh viễn ở lại Long Thành, nhưng thật ra không cần Phượng Chủ thuyết phục, hắn cũng biết là không thực tế. Long Thành to lớn như vậy, không ai có thể dùng sức một mình làm chuyện ti tiện này cả.
Theo tay Long Tôn phất, một vòng xoáy xuất hiện trên vách tường: "Từ đây mà đi, hai người sẽ vào những tầng tháp khác nhau, tầng nào thì còn tùy vào việc tháp linh phân chia, ta cũng không can thiệp được."
Lục Diệp và Chúc Nhân nhìn nhau, hắn ra hiệu, Chúc Nhân gật đầu: "Tỷ phu, chúng ta gặp lại sau." Nàng vào Tháp Thời Gian, chắc chắn cũng sẽ như những người trước, đến thẳng tầng cao nhất, Lục Diệp chắc chắn sẽ không đến được đó, vì tầng cao nhất đó, từ trước đến nay chỉ có những Hợp Đạo mạnh nhất mới đủ tư cách chiếm giữ. Nơi này không phải Tổ Uyên, nơi đây có khí tức Tinh Uyên, Hợp Đạo có thể mượn sức mà không thể coi thường.
Chúc Nhân tiến vào vòng xoáy kia rồi biến mất.
Lục Diệp quay sang nhìn Long Tôn và Phượng Chủ, chắp tay nói: "Vậy đệ tử xin đi trước."
Long Tôn Phượng Chủ đều gật đầu.
Nhìn bóng dáng Lục Diệp biến mất, Long Tôn vui vẻ nói: "Tiểu Yên Nhi tìm được một ngoại lang tốt rồi, lần này ta phải cảm ơn nàng mới được." Nếu không có Tô Yên kết duyên với Lục Diệp, thì làm sao có những chuyện tiếp theo, mà nan đề khó khăn cho hai tộc bao năm nay cũng đâu có được giải quyết.
"Bình thường thôi." Phượng Chủ mặt không cảm xúc, khóe môi lại hơi cong lên.
Long Tôn sao không biết trong lòng nàng nghĩ gì, ngoài miệng nói bình thường, nhưng thật ra đối với ngoại lang này nàng rất hài lòng, nếu không thì vừa nãy đã không chủ động đòi chỗ tốt cho người nhà ở chỗ mình, vị sư muội này của mình, đúng là “con vịt chết mạnh miệng”.
"Đúng rồi, chuyện của Bá Cầu, ngươi về báo cho hắn biết, ta đã sớm không để bụng chuyện đó rồi, hai người các ngươi cũng kéo dài bao năm như vậy, nên thế nào thì cứ vậy đi, không cần lo lắng đến Long Thành." Long Tôn lại lên tiếng.
Phượng Chủ hừ lạnh: "Ta với hắn không quen, muốn nói tự ngươi đi nói, ta không làm người đưa lời đâu!" Nói xong dẫn đầu bỏ đi.
Long Tôn thở dài, ngày xưa ở Tinh Không Kỳ Bàn, hắn thật ra cũng có mặt, chỉ là giấu mình trong dòng thời gian mà thôi, không muốn ai biết, nếu thật sự để ý chuyện năm đó thì sao hắn ngồi nhìn đứng ngoài quan sát, sớm đã thừa cơ ám sát Bá Cầu.
Hắn khẽ động thân, rồi biến mất không thấy đâu. Còn phải chuẩn bị mở Long Đàm, gần đây thật nhiều chuyện quá...
Một đại sảnh trống trải, Lục Diệp đột ngột xuất hiện. Ngay lập tức, hắn vận công bảo vệ thân thể, nhìn ngang dọc, lại không thấy bóng người nào. Nghĩ lại cũng không có gì lạ, Tháp Thời Gian đã mở ra được một thời gian rồi, tu sĩ vào tháp đã tản mát đến các nơi, sao có thể có người còn ở lại đây.
Nơi này là chỗ tu sĩ hiện thân sau khi vào tháp, có thể coi như một điểm khởi đầu.
Lục Diệp ngẩng đầu nhìn lên mái vòm, phía trên khắc mấy chữ lớn: 49! Điều đó có nghĩa là nơi hắn đang đứng là tầng 49. Tu vi đỉnh phong Dung Đạo của hắn khi tiến vào Tháp Thời Gian được chia vào tầng 49 cũng là bình thường, phù hợp với những gì Tô Yên suy đoán.
Vì dựa vào quy luật Tháp Thời Gian đã mở ra nhiều lần mà xét, thì từ tầng 50 trở đi, là nơi mà những người tu Hợp Đạo xuất hiện. Đương nhiên, giữa các tầng tháp có thể liên hệ với nhau, cho nên tu sĩ nếu cảm thấy mình đủ sức để đi lên xông pha một phen, thì có thể giết lên trên, nếu cảm thấy không đủ sức thì có thể lui xuống các tầng tiếp theo, cho đến khi tìm được vị trí thích hợp.
Tầng 50 là ranh giới phân chia Dung Đạo và Hợp Đạo. Thông thường thì, không có ai ở Dung Đạo dám đi lên trên, vì làm vậy chẳng khác nào tìm đường chết cả. Ngược lại có những Hợp Đạo tranh đấu bất lợi có thể lui xuống tầng 49 để lánh nạn.
Lục Diệp suy nghĩ trong giây lát, rồi ngồi khoanh chân, đặt Bàn Sơn đao ngang trên đầu gối, vận đạo lực rót vào bên trong. Mặc dù ở Tổ Uyên chờ đợi đến mấy chục năm, nhưng thật ra Lục Diệp vẫn không có thời gian để bồi dưỡng Bàn Sơn đao, lúc đầu thì cần điều chỉnh hồi phục, sau thì phải đi thôn phệ sức mạnh thần bí từ cây thiên phú Tổ Uyên, để bồi dưỡng Thời Chi Quả.
Cho nên Liêu dù đã tấn thăng mấy chục năm, nhưng vẫn chưa được bồi dưỡng đến cực hạn. Gia hỏa này không biết đã lải nhải bên tai Lục Diệp bao nhiêu lần, đều bị Lục Diệp làm lơ. Đến hôm nay mới tính rảnh rỗi, Lục Diệp tự nhiên phải tranh thủ bồi dưỡng ngay. Tuy nói với thực lực của hắn, còn có thể xông thêm nhiều lần, như vậy tốc độ thời gian trôi qua cũng sẽ càng nhanh, nhưng hắn nghĩ ngợi, vẫn là tăng thực lực trước quan trọng hơn. 49 lần tốc độ thời gian trôi qua đã không ít, không cần thiết phải quá cầu toàn, không nhất định phải đến tầng tháp cực hạn mới bồi dưỡng. Hắn áng chừng mình cũng không đi đến được vị trí quá cao, lần này tiến vào Thời Quang Chi Tháp Hợp Đạo, có rất nhiều kẻ đều thực lực cường đại, cho nên thời gian của hắn vẫn tương đối dư dả. Một thân đạo lực lập tức như hồng thủy xả van trôi ra ngoài, Liêu lập tức lên tiếng: "Thoải mái, thật thoải mái!" Lục Diệp liền không hiểu rõ, nó một cái Binh tộc, ngay cả da thịt cũng không có, từ đâu ra cảm giác thoải mái. Mỗi một đạo chi lực tăng lên đều tiêu hao rất lớn, đạo lực dự trữ trên Thiên Phú Thụ giảm nhanh chóng, Lục Diệp chỉ có thể lấy ra đạo ngư rải ra bốn phía, thúc đẩy uy năng của Thiên Phú Thụ điên cuồng thôn phệ. Gần như ngay sau khi hắn làm như vậy, cách nơi Lục Diệp đang ở chưa đến ngàn trượng, một bóng người bỗng nhiên hiện ra, đó là một thi tộc, thân thể đầy thịt nhão, hôi thối nồng nặc, thi khí trên người dày đặc có thể thấy rõ bằng mắt thường, gần như đã hóa thành một tầng bình chướng. Hắn kinh ngạc nhìn về phía vị trí của Lục Diệp, có chút khó hiểu, bởi vì hắn cảm nhận được dao động đạo lực rất mạnh. Đây không phải là dao động giữa các tu sĩ giao thủ, mà giống như đạo lực tiêu tán khi tu hành mang lại hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận