Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 2067: Hành động bất đắc dĩ (length: 12083)

Ba thân ảnh, ba vị Nhật Chiếu, mỗi người thực lực phi phàm.
Nữ tử tóc đỏ kia dùng ngón tay quấn lấy một lọn tóc của chính mình, cứ xoay tròn, rồi chậm rãi mở miệng nói: "Quý sư huynh, người mới kia còn đến hay không? Ta thấy, hắn hình như không muốn đến lắm thì phải?"
Nếu như muốn tới, hẳn đã sớm xuất hiện, đâu đến nỗi bây giờ vẫn không thấy bóng dáng.
"Muốn người mới nào? Lão tử thân thể cường tráng thế này, chẳng lẽ còn không thỏa mãn được ngươi một cái Cửu Sắc?" Nam tử ở trần lên tiếng.
Bị gọi là Cửu Sắc, nữ tử tóc đỏ ánh mắt bùng lên lửa giận, quay đầu nhìn nam tử, lạnh lùng nói: "Liệt Hỏa, đừng ép ta xé miệng ngươi!"
Liệt Hỏa lại chẳng hề bận tâm, chỉ cười khẩy: "Lão tử không nỡ xé miệng ngươi đâu, lão tử sẽ chỉ xé y phục của ngươi!"
"Ngươi thật sự muốn chết!" Cửu Sắc nghiến răng nói, cả người bắt đầu bốc cháy.
"Được rồi!" Quý Bá Vân bỗng lạnh lùng lên tiếng, "Bắt đầu thôi."
Hắn cũng đau đầu vì hai tên này cứ đi cùng nhau, mỗi lần đều như vậy, tên Liệt Hỏa kia thèm muốn Cửu Sắc chả giấu giếm gì, không chỉ một lần trước mặt Cửu Sắc nói sớm muộn gì cũng đưa nàng lên giường, mà Cửu Sắc cũng dễ nổi nóng, đây là nhược điểm của rất nhiều tu sĩ Hỏa hành, tính tình khá nóng nảy.
Nếu không phải lần này cần liên thủ đối phó Nhật Viêm Thú Vương, hắn nhất định sẽ không hợp tác với hai người này.
Thấy hắn lên tiếng, Cửu Sắc mới thu hồi pháp lực, trừng mắt nhìn Liệt Hỏa, nói: "Người mới kia. . . ."
"Hắn không muốn đến thì mặc kệ, dù sao cũng không tính đến hắn, chuyện này xong, lão phu tự mình đi nói chuyện với hắn!"
Cửu Sắc im lặng, tự nhiên biết Quý Bá Vân không chỉ đơn giản là nói chuyện, lúc cần mọi người cùng ra tay lại không xuất hiện thì khi mọi việc xong xuôi cũng đừng mong yên ổn, Quý Bá Vân chắc chắn là muốn đuổi người.
Vừa nói, Quý Bá Vân lật bàn tay, lấy ra một vật.
Cửu Sắc và Liệt Hỏa cùng nhìn lại, thấy vật kia giống một nén nhang, nhưng to và dài hơn nhang thường rất nhiều.
Trong lòng họ biết đây là Dẫn Thú Hương đặc chế để dụ Nhật Viêm Thú, một khi đốt lên, không nói là có thể tập hợp toàn bộ Nhật Viêm Thú trên Cự Hồng tinh, thì hơn phân nửa cũng không thoát được.
Đặc biệt là Nhật Viêm Thú Vương, rất mẫn cảm với vật này, Quý Bá Vân phải trả giá rất lớn mới tìm được người luyện chế ra nó, chính là để đối phó với nó.
"Dẫn ra Nhật Viêm Thú Vương dễ dàng, thậm chí làm nó bị thương cũng không khó, cái khó là tiêu diệt nó ngay tại chỗ."
Thực lực của Nhật Viêm Thú Vương không tính là mạnh, chủ yếu là do hoàn cảnh nơi đây quá đặc thù, nên họ vẫn chưa có cách nào tiêu diệt hoàn toàn Nhật Viêm Thú Vương.
Quý Bá Vân vừa nói vừa nhìn về phía Cửu Sắc: "Đến lúc đó lão phu sẽ trực tiếp dây dưa với nó, nếu có thể chém giết ngay tại chỗ thì tốt, nhưng nếu có chuyện ngoài ý muốn. . . ."
Cửu Sắc hiểu ý: "Yên tâm, lần này ta mang theo Đâu Thiên Võng, chỉ cần Quý sư huynh có thể giữ nó lại, nhất định sẽ không để nó chạy thoát."
Quý Bá Vân nói: "Đâu Thiên Võng cũng không thể trói nó quá lâu, nhiều nhất là ba hơi thở."
Liệt Hỏa cười khẩy: "Ba hơi thở là đủ rồi, dưới nắm đấm sắt của lão tử, nó mà chịu được ba hơi thở, ta gọi nó bằng ông nội!"
Quý Bá Vân gật đầu: "Thần uy của Man tộc, đã từng nghe nói, hôm nay lão phu cũng muốn được thấy."
Thương lượng xong, Quý Bá Vân đốt Dẫn Thú Hương, loại hương này được đặc chế, dù trong hoàn cảnh đặc thù này, cũng cháy rất chậm, theo mùi hương bay theo gió mặt trời nhanh chóng lan tỏa, một luồng khí vô hình dần dần lan ra khắp Cự Hồng tinh.
Ba vị Nhật Chiếu cũng ra tay, ẩn mình, vây quanh ở bên.
Sau nửa canh giờ, Lục Diệp bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn, dường như có vài thứ kỳ lạ tràn đến gần mình, hắn hít nhẹ một hơi, quả nhiên phát hiện điều bất thường.
Cùng lúc đó, thông qua Liêu chi lực phản hồi, chỗ Nhật Viêm Thú Vương hình như cũng có vẻ khác lạ.
Hắn vẫn luôn cảnh giác suốt thời gian này, giờ phút này có phát hiện, vội vàng chìm vào Cự Hồng tinh để xem xét.
Một lát sau, Lục Diệp hoảng sợ, vì chỗ này vốn tập trung rất nhiều Nhật Viêm Thú mà giờ đã vơi đi đáng kể, hiển nhiên là đã chạy, hắn cũng không biết chúng chạy mất từ lúc nào.
Hơn nữa lúc hắn xuống, vừa hay trông thấy mấy con Nhật Viêm Thú hướng một hướng lao nhanh đi, tựa như bị thứ gì đó hấp dẫn.
Những con Nhật Viêm Thú còn lại cũng không còn tập trung, từng con đều lơ đãng.
Ngay cả Nhật Viêm Thú Vương cũng bị ảnh hưởng.
Đang lúc Lục Diệp quan sát, lại có thêm nhiều Nhật Viêm Thú men theo hướng cũ bỏ đi, Nhật Viêm Thú Vương còn kêu chi chi vài tiếng, cũng vội vã chạy theo hướng đó, Lục Diệp ngăn cũng không được.
Quý Bá Vân bên kia đã ra tay!
Lục Diệp không rõ hắn dùng cách nào, nhưng hiển nhiên là có thể dụ Nhật Viêm Thú chủ động cắn câu.
Lần này phiền phức rồi, hắn vốn tưởng rằng chỉ cần trông chừng Nhật Viêm Thú Vương là được, nào ngờ người ta lại chơi trò rút củi đáy nồi.
Không do dự, hắn nhanh chóng lao ra, thẳng hướng địa bàn của Quý Bá Vân.
Sau một nén nhang, hắn đến nơi, liếc mắt đã thấy bên dưới một cái cây to lớn đang cháy âm ỉ một nén hương lạ.
Dẫn Thú Hương!
Hơn nữa hẳn là loại Dẫn Thú Hương đặc chế dành riêng cho Nhật Viêm Thú, nếu không sẽ không hiệu quả đến vậy.
Thì ra đây là nguyên nhân.
Giờ phút này, không ít Nhật Viêm Thú đã tới đây, đều tụ tập gần Dẫn Thú Hương, tham lam hít hà hương thơm của nó.
Lục Diệp có thể cảm nhận được ba luồng khí tức mạnh mẽ ẩn giấu, hẳn là Quý Bá Vân và đồng bọn.
Chỉ là vì Nhật Viêm Thú Vương chưa xuất hiện, nên những con Nhật Viêm Thú tập trung tới trước mới được bình an vô sự, chỉ cần chờ Nhật Viêm Thú Vương lộ diện, thì những con Nhật Viêm Thú này sẽ bị vây giết không thương tiếc.
Mình đến coi như kịp thời!
Từng con Nhật Viêm Thú này đều là bảo bối của hắn, sao có thể chết ở đây?
Lách mình đến trước Dẫn Thú Hương, trực tiếp thu nó lại, nhét vào nhẫn trữ vật.
"Ngươi làm gì!" Một tiếng gầm vang lên, đầy nội lực, không phải giọng Quý Bá Vân.
"Tiểu bối dám làm nhục ta!" Lần này là Quý Bá Vân lên tiếng, giọng đầy phẫn nộ, vừa dứt lời, Quý Bá Vân đang ẩn nấp bỗng hiện thân, tóc muối tiêu bay phần phật, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm Lục Diệp như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lúc trước hắn chủ động tìm Lục Diệp, để hắn ra tay, đã là nể mặt Lục Diệp lắm rồi, dù sao việc đối phó với Nhật Viêm Thú Vương, có Lục Diệp cũng chẳng khác gì không, ba người bọn hắn đã định ra tay, chỉ là thấy Lục Diệp cũng muốn ở lại đây tu luyện, nên cho hắn một cơ hội góp sức.
Thời gian đã định mà Lục Diệp không xuất hiện thì thôi, bây giờ vừa đến lại cướp Dẫn Thú Hương? Làm sao Quý Bá Vân có thể nhịn được?
Xoát xoát.... Lại hai bóng người xuất hiện, ba đại Nhật Chiếu, tạo thành thế gọng kìm bao vây Lục Diệp.
Khí tức cường đại tràn ngập, những con Nhật Viêm Thú đang tụ tập lập tức tản ra như ong vỡ tổ, đồng loạt chìm vào dung nham biến mất tăm.
Quý Bá Vân ba người cũng không có ý định ra tay chặn giết, đối với bọn hắn mà nói, cần giải quyết là con Nhật Viêm Thú Vương kia, những con Nhật Viêm Thú khác không có uy hiếp quá lớn, giết hay không cũng chẳng sao.
Lục Diệp quay đầu nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Liệt Hỏa một thoáng, lúc này mới nhìn về phía Quý Bá Vân, thở dài một tiếng, ôm quyền nói: "Tùy tiện ra tay, đúng là bất đắc dĩ, đạo huynh thứ lỗi!"
Việc này mỗi người đều có lập trường riêng, nhưng nói đến hắn thế này tùy tiện quấy rầy kế hoạch của người khác, quả thật có chút không ổn, nếu hắn ở vào lập trường của Quý Bá Vân chắc chắn cũng không vui.
"Bất đắc dĩ?" Quý Bá Vân nhìn Lục Diệp, thanh âm lạnh lẽo: "Vậy lão phu ngược lại muốn nghe một chút là bất đắc dĩ như thế nào, nếu ngươi nói không nên lời lý do, vậy hôm nay nơi đây chính là nơi chôn thây ngươi!"
Lục Diệp gãi gãi mặt, có chút khó giải thích, cũng không thể nói chi tiết, chỉ có thể mở miệng nói: "Có chút nguyên nhân bất đắc dĩ, còn xin ba vị buông tha con Nhật Viêm Thú Vương này, ba vị nhằm vào nó, đơn giản là vì nó quấy rầy việc tu hành của ba vị, như vậy, ta có thể cam đoan, ngày sau con Thú Vương kia tuyệt đối sẽ không quấy rầy ba vị nữa, mặt khác, nếu ba vị nguyện ý, ta có thể bồi thường cho ba vị ở một mức độ nhất định, coi như nhận lỗi việc này."
"Ngươi làm thế nào cam đoan?" Cửu Sắc nhíu mày, rất hiếu kỳ về điểm này, nàng tự nhiên nhìn ra thái độ rất thành khẩn của Lục Diệp, mơ hồ cảm thấy lần này Lục Diệp ra tay dường như thật sự có nguyên nhân bất đắc dĩ.
"Bồi thường? Ngươi muốn bồi thường chúng ta?" Liệt Hỏa lại như nghe được chuyện lạ, nhịn không được bật cười, lửa giận của ba người bọn hắn, đâu phải bồi thường bình thường có thể xoa dịu, Lục Diệp nhìn chỉ là Nhật Chiếu tiền kỳ, có hay không năng lực này còn là hai chuyện, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Lục Diệp gật đầu với hắn: "Chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng, ta có thể tận lực thỏa mãn ba vị!"
Với thân phận Vạn Tượng Hải chi chủ hiện tại của hắn, tự nhiên có quyền nói những lời này.
"Ha ha ha ha." Liệt Hỏa cười lớn, "Đạo hữu ngươi xem ra tuổi không lớn lắm, khẩu khí lại không nhỏ nha, nếu như thế. . . ."
Hắn còn chưa dứt lời, Lục Diệp bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Quý Bá Vân, hơi nhướng mày.
Cảm giác được, một tia Liêu chi lực quấn quanh trên người Nhật Chiếu Thú Vương, thế mà đang từ phía dưới nhanh chóng tiếp cận Quý Bá Vân, rõ ràng là muốn đánh lén đối phương.
Quả nhiên, ngay sau đó, nơi Quý Bá Vân đang đứng, một cái thú trảo bỗng nhiên ló ra, thẳng hướng ngực Quý Bá Vân chụp tới.
Lần đánh lén này có thể nói là không có dấu hiệu nào, Quý Bá Vân tuy phản ứng lại, nhưng trong lúc vội vàng đưa tay đỡ một kích của thú trảo kia, cả người bị hất văng ra ngoài.
Lực lượng kinh khủng của Nhật Chiếu Thú Vương, Lục Diệp đã thấm thía, hiểu rất rõ, Quý Bá Vân tuy là Nhật Chiếu hậu kỳ, nhưng trong lúc tranh đấu lĩnh vực này lại bất ngờ không bằng Nhật Chiếu Thú Vương, lập tức bị thất thế.
Nhưng khi bị hất văng, hắn thuận thế biến chưởng thành trảo, bắt lấy cổ tay Nhật Viêm Thú Vương, quát lớn: "Cút ra đây cho ta!"
Trong tiếng kêu chi chi, Nhật Viêm Thú Vương hiện thân từ trong nham tương, tứ chi vung vẩy, cào cấu Quý Bá Vân một trận, nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của hắn, định trở lại trong nham tương.
"Cơ hội tốt!" Cửu Sắc sáng mắt, thuận tay tế ra Đâu Thiên Võng, từ dưới mà lên chụp về phía Nhật Viêm Thú Vương.
Lần ra tay này quá nhanh, khiến Nhật Viêm Thú Vương không kịp chuẩn bị, căn bản không thể tránh né.
Lửa dữ dội đã bắt đầu chuyển động, những đường vân trên người hắn như sống dậy, vặn vẹo biến hóa rồi ngưng tụ thành một cái đầu thú gào thét. Sau lưng hắn cũng hiện ra bóng một con thú dữ tợn, nhanh như chớp lao về phía Nhật Viêm Thú Vương, chỉ đợi nó bị Đâu Thiên Võng bao phủ là tung ra đòn kết liễu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận