Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1977: Mạch nước ngầm (length: 11872)

Đúng lúc đang buồn bực, bỗng nhiên sắc mặt hắn khẽ động, vội vàng hướng một phương hướng lao đi.
Không sai, Cửu Nhan triệu hoán, cũng không biết có chuyện gì.
Một lát sau, bên trong khoáng mạch linh ngọc, Lục Diệp khom người hành lễ: "Xin ra mắt tiền bối."
Cửu Nhan vẫn giống như lần trước, ngồi xếp bằng tu hành, bất quá nàng lại không để cho Lục Diệp chờ đợi, trực tiếp mở miệng hỏi: "Chuyện lần trước, suy nghĩ thế nào rồi?"
"Cái gì?" Lục Diệp sững sờ một chút, chuyện lần trước.... Là chuyện Chu Nguyên?
Bất quá rất nhanh hắn liền kịp phản ứng, Cửu Nhan hỏi hẳn là muốn thu hắn làm đồ đệ.
Điều này khiến hắn không biết nên trả lời thế nào, bởi vì chuyện này hắn căn bản chưa từng cân nhắc, nhưng nếu từ chối trước mặt nàng, hình như lại không tốt lắm.
"Xem ra ngươi không muốn rồi!" Cửu Nhan khẽ hừ một tiếng, dường như đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Lục Diệp áy náy: "Tiền bối thứ lỗi, thật sự là...."
"Không cần nhiều lời, ngươi không muốn, ta cũng không ép buộc." Cửu Nhan ngắt lời hắn, hình như có chút buồn bực, "Ngược lại tu vi của ngươi hình như có tiến bộ không nhỏ."
Lục Diệp vội nói: "Gần đây bế quan tu hành, có chút tâm đắc."
Cửu Nhan nói: "Nguyệt Dao cùng Nhật Chiếu, chỉ kém một bước, nhưng trên thực tế lại khác nhau một trời một vực, bước qua chính là một thế giới mới, nhưng nếu không bước qua được, vậy cũng chỉ có thể phí hoài cả đời, bây giờ ngươi đang ở thời điểm mấu chốt này, nhớ kỹ phải kiềm chế, tận lực không giao đấu với người khác, càng không nên tùy tiện để bị thương."
"Vâng." Lục Diệp đáp, đột nhiên cảm thấy mình có phải đã hiểu lầm Cửu Nhan hay không, nàng hình như cũng không có gì ác cảm với mình, những lời này rõ ràng là sự quan tâm của một vị trưởng bối đối với vãn bối.
"Ta nghe nói ngươi đang tìm kiếm bảo vật có thể rèn luyện phẩm chất pháp nguyên?" Cửu Nhan bỗng nhiên đổi chủ đề.
Bên đảo Tam Giới vẫn luôn ra sức treo thưởng loại bảo vật này, Cửu Nhan tự nhiên không thể không nghe nói.
"Đúng vậy." Sắc mặt Lục Diệp khẽ động, "Tiền bối có cách nào không?"
Cửu Nhan không đáp, chỉ nói: "Phẩm chất pháp nguyên dĩ nhiên là càng cao càng tốt, nhưng mỗi người đều có giới hạn của bản thân, cho nên phẩm chất pháp nguyên đủ dùng là được, không cần quá mức theo đuổi."
Đạo lý này Lục Diệp tự nhiên hiểu.
Pháp nguyên chủ yếu là dùng để chuyển hóa linh lực mà tu sĩ luyện hóa vào cơ thể lúc tu hành thành pháp lực, cũng là thứ chỉ có ở Nguyệt Dao trở lên.
Nếu hiệu suất luyện hóa linh lực của một tu sĩ có hạn, thì phẩm chất pháp nguyên cao hơn cũng vô nghĩa, bởi vì không có đủ linh lực để chuyển hóa.
Cho nên pháp nguyên thật sự chỉ cần đủ dùng là được....
Nhưng Lục Diệp không chỉ muốn đủ dùng, hắn muốn rèn luyện pháp nguyên đến mức viên mãn, chuyện này không tiện nói nhiều với Cửu Nhan, chỉ có thể qua loa đáp: "Vãn bối hiểu rồi."
"Ngươi hiểu là tốt rồi." Cửu Nhan nói xong, búng tay một cái, một vật bay tới.
Lục Diệp theo bản năng đưa tay bắt lấy, còn chưa kịp xem xét, giọng nói của Cửu Nhan đã vang lên: "Đi đi, chuyên tâm tu hành, nhanh chóng đột phá."
Lục Diệp chớp mắt mấy cái, sau đó mới khom người lui ra.
Chờ ra khỏi khoáng mạch linh ngọc, trở về chỗ ở của mình, Lục Diệp mới có cơ hội xem xét thứ Cửu Nhan đưa cho hắn, đó là một chiếc nhẫn trữ vật, nhưng khi Lục Diệp kiểm tra đồ vật bên trong nhẫn, không khỏi vừa hoang mang vừa mừng rỡ.
Bởi vì bên trong chiếc nhẫn lại có tới tám phần bảo vật rèn luyện phẩm chất pháp nguyên, nếu tính theo quy tắc bên Tu La Tràng, tám phần bảo vật này ít nhất trị giá Tu La Ấn.
Cửu Nhan là có ý gì?
Đem mình gọi đến chỉ điểm, một bên nói pháp nguyên phẩm chất đủ là được rồi, dường như đang thuyết phục bản thân không cần ở phương diện này lãng phí tinh lực và thời gian, nhưng một bên lại cho mình bốn phần bảo vật này....
Lục Diệp thực sự có chút nghĩ không thông đây là tại sao.
Là một Nhật Chiếu, lại là không biết sống bao nhiêu năm lão luyện Nhật Chiếu, trên tay có bảo vật như vậy tồn tại là bình thường, thế nhưng là.... Tại sao lại cho mình?
Lục Diệp nghĩ không hiểu chính là điểm này.
Nguyệt di bên kia hẳn là muốn, không đề cập tới Nguyệt di, Sở Thân bây giờ đã tấn thăng Nguyệt Dao, hắn cũng phải cần, Cửu Nhan tại sao lại cho mình?
Nếu nói bởi vì quan hệ của Sở Thân mà yêu ai yêu cả đường đi, dường như cũng không hợp lý.
Càng nghĩ, Lục Diệp cảm thấy chỉ có một lời giải thích, đó chính là dù Nguyệt di hay Sở Thân, pháp nguyên phẩm chất đều đầy đủ dùng, Cửu Nhan trên tay những bảo vật này hoàn toàn là thừa ra, mà việc mình để Tam Giới đảo treo giải thưởng loại bảo vật này nàng cũng biết, cho nên liền thuận tay đưa cho mình.
Nhưng bất kể như thế nào, Cửu Nhan phần quà này chính là Lục Diệp khao khát, trong lòng hắn âm thầm ghi nhớ ân tình này.
Bây giờ thực lực địa vị chênh lệch quá lớn, chưa nói tới việc báo đáp, cứ để lại chờ ngày sau rồi tính.
Đắc ý đem những bảo vật này luyện hóa xong, Lục Diệp nhạy bén cảm nhận được bản thân pháp nguyên có một chút biến hóa khác thường, thật giống như.... không kém bao nhiêu là có thể viên mãn!
Hắn cẩn thận cảm nhận, xác định đây không phải ảo giác, bản thân pháp nguyên cách viên mãn thực sự không còn xa.
Điều này khiến hắn không khỏi kinh hỉ, như vậy xem ra, mình trước đó tính toán với tình huống thực tế có chút sai lệch.
Mà theo tình huống hiện tại, mình chỉ cần thêm hai ba phần bảo vật nữa là được.
Hai ba phần bảo vật.... thật không nhiều, vận khí tốt, biết đâu một lần là có thể đạt thành, coi như vận khí không tốt, trong vòng hai, ba năm đều có hi vọng.
Hiện giờ tu vi đầy đủ, bản thân cũng thỏa mãn đủ loại điều kiện đột phá Nhật Chiếu, cũng chỉ còn ngưng tụ Luyện Khí chi hoa nữa, là có thể tấn thăng.
Lục Diệp tâm tình rất tốt, vô cùng mong đợi điều này.
Vạn Tượng đảo, Nguyên Đốc trấn giữ trong hành cung.
Một cơn gió yêu quét qua, Hắc Vân hiện thân.
Nguyên Đốc có cảm giác, liền ra nghênh đón, chào đón Hắc Vân trong tay đang cầm một bóng người, khẽ gật đầu nói: "Hắc Vân đạo hữu cước trình cũng không tệ, nhanh như vậy đã bắt được người."
Hắc Vân cầm bóng người trong tay ném xuống đất: "Bắt một Nguyệt Dao mà thôi, có gì khó khăn đâu." Lời tuy vậy, nhưng Nguyệt Dao này cũng không phải tùy tiện bắt được, giờ phút này nằm dưới đất Nguyệt Dao thân hình cao lớn, làn da lộ ra ngoài rõ ràng một mảnh đỏ như máu, lại còn hai tai nhọn, rõ ràng là Huyết tộc!
Lúc này, Huyết tộc Nguyệt Dao này không biết bị Hắc Vân hạ cấm chế gì, căn bản không thể động đậy, đầy mặt sợ hãi và bất an.
"Vậy sau đó làm thế nào?" Hắc Vân nhìn Nguyên Đốc hỏi, sắc mặt âm trầm vô cùng.
Trước đó Tử Tuyền tổn thất nặng nề không nói, hắn tin lời ma quỷ của Nguyên Đốc, chạy một chuyến đến Cửu Châu, kết quả lại hao phí ba ngàn năm thời gian tạo ra pháp thân vẫn lạc ở bên kia, thù lớn như vậy, sao hắn có thể không báo?
Hơn nữa hắn với Nguyên Đốc khác biệt, hắn nhận ra Cửu Châu, trong lòng còn băn khoăn việc Đạo Thụ kiện Tinh Không Chí Bảo này.
Pháp thân ở Cửu Châu bên kia không tìm được dấu vết Đạo Thụ để lại, thêm vào lúc trước hắn đã tìm hiểu tin tức liên quan đến Lục Diệp, nên lớn mật phỏng đoán, Lục Diệp này có thể đã được Đạo Thụ truyền thừa, nếu không tu vi làm sao tăng lên nhanh như vậy?
Đây là một điểm đáng ngờ rất lớn, đã đáng ngờ như vậy thì không thể bỏ qua.
Mà có suy đoán như vậy, hắn tự nhiên là muốn tới Vạn Tượng Hải, chỉ vì bắt Lục Diệp!
Về điểm này, hắn cùng Nguyên Đốc là cùng chung chí hướng, khác biệt chính là, Nguyên Đốc chỉ là đơn thuần vì uy nghiêm của bản thân, xả một hơi tức giận trong lòng, nhưng hắn lại có mưu đồ khác.
Sở dĩ cùng Nguyên Đốc liên thủ, cũng là chuyện không còn cách nào khác.
Hắn muốn ở Vạn Tượng Hải bên này bắt Lục Diệp, Vạn Tượng tinh hệ bên này sẽ không làm ngơ, cho nên chỉ có thể cùng Nguyên Đốc hợp tác liên thủ, có Nguyên Đốc ra mặt, như vậy trở ngại sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Hắn không có yêu cầu khác, chỉ cần đến lúc đó đem Lục Diệp giao cho hắn là được, lý do thoái thác với Nguyên Đốc là muốn báo thù cho yêu tu Tử Tuyền đã chết, đem hắn mang về Tử Tuyền Yêu Tinh hiến tế cho Yêu Thần.
Nguyên Đốc không nghi ngờ gì, lập tức đồng ý chuyện này, dù sao với hắn mà nói, chỉ cần bắt được Tam Giới đảo cùng thông đạo liên thông lãnh địa Nhân Ngư tộc, đem Lục Diệp giao cho Hắc Vân xử trí cũng không sao, tin tưởng Hắc Vân sẽ không để cho Lục Diệp sống tiếp.
Còn nữa, Tử Tuyền bên kia đúng là bởi vì hắn mà tổn thất nặng nề, Nguyên Đốc biết nếu còn muốn duy trì quan hệ với Tử Tuyền, liền không thể cự tuyệt yêu cầu nhỏ này của Hắc Vân.
Hai người đều có toan tính riêng, đương nhiên là ăn nhịp với nhau.
Mà lại đứng trên lập trường của bọn hắn mà xem, hai đại Nhật Chiếu liên thủ đi ám toán một Nguyệt Dao cùng đỉnh cấp linh đảo sau lưng hắn, hoàn toàn chính là nắm chắc thắng lợi, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nửa năm trước Hắc Vân đã tới một chuyến, cùng Nguyên Đốc đạt thành một chút hiệp nghị trên miệng, sau đó Nguyên Đốc bảo hắn đi bắt một Huyết tộc trở về, Hắc Vân không biết có ý gì, nhưng đã là hợp tác, hắn liền không cự tuyệt.
Hắn cũng là vất vả lắm mới ở một giới vực Huyết tộc, bắt giữ một Nguyệt Dao trở về, vì thế, còn bị mấy Nhật Chiếu truy sát một tháng.
"Tiếp xuống a. . . . . Chỉ cần chờ đợi là đủ." Nguyên Đốc mỉm cười, một bộ nắm chắc phần thắng trong tay.
Chỉ cần Cửu Nhan rời Tam Giới đảo, như vậy hắn bên này có thể yên tâm động thủ, Cửu Nhan ở bên kia cuối cùng khiến hắn có chút kiêng kỵ.
Về phần làm thế nào để Cửu Nhan rời đi Tam Giới đảo, hắn bên này đã tính toán từ lâu, tin tưởng không bao lâu nữa, tin tức sẽ truyền đến tai Cửu Nhan.
Ngày ngày trôi qua.
Một ngày nọ, khu đóng giữ của tu sĩ bổn đảo Tam Giới, trước trúc lâu của Lục Diệp, một đám người xếp bằng ở bốn phía, vây hắn ở giữa.
Tu vi không thể tăng lên, bảo vật rèn luyện phẩm chất pháp nguyên nhất thời chưa tìm thấy, Lục Diệp liền rảnh rỗi, hắn cũng không thích tham gia vào việc vận hành Tam Giới đảo, dứt khoát thả tiếng gió, bất kỳ ai có vấn đề về tu hành, bất cứ lúc nào đều có thể đến hỏi hắn.
Ý hắn ban đầu là muốn giúp tu sĩ bổn đảo giải quyết một số khó khăn trong tu hành, giúp tu sĩ bổn đảo trưởng thành tốt hơn, kết quả tin tức thả ra sau, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến tìm hắn giải đáp.
Cứ như vậy, người tụ tập lại càng nhiều, dần dần tạo thành quy mô như hiện tại.
Đến tìm hắn không chỉ có người Thanh Lê Đạo Giới cùng Ngọc Loa giới, các tiền bối Cửu Châu đến cũng không ít, thậm chí ngay cả chưởng giáo lão nhân gia cũng đến hỏi mấy vấn đề.
Lục Diệp đều tận tâm giải đáp, khiến không ít tu sĩ thu hoạch lớn.
Bên này đang vô cùng náo nhiệt, Lục Diệp bỗng nhiên thần sắc khẽ động, quay đầu nhìn về một hướng, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Gần nửa ngày sau, mọi người giải tán, Lục Diệp đi tìm Sở Thân: "Cửu Nhan tiền bối sao lại đột nhiên đi rồi?"
Hắn vừa rồi rõ ràng cảm giác được khí tức của Cửu Nhan lóe lên rồi biến mất, xác nhận nàng rời khỏi Tam Giới đảo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận