Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 2480: Liên thủ (length: 11834)

Tô Vân biết rõ muốn một lần giải quyết đám địch nhân này rất khó, huống chi là trong thời gian ngắn ngủi như vậy.
Hơn nữa lúc trước hắn đã từng giao thủ với Lục Diệp, thực lực của đối phương ngang ngửa với mình, bất phân thắng bại, cho nên hắn thực sự không hiểu đây rốt cuộc là tình huống gì.
Kinh ngạc nhìn sang bên kia đang vui vẻ thu thập chiến lợi phẩm Lục Diệp, nhất thời ngay cả bóng ma và cơn giận do ba chữ "em vợ" mang đến cũng biến mất không dấu vết.
Sau đó hắn thấy Lục Diệp không biết tại sao bỗng nhiên đứng im, lộ ra vẻ trầm ngâm, giống như gặp phải vấn đề nan giải.
Thực tế, Lục Diệp không hề gặp khó khăn gì, chỉ là hắn cảm thấy hơi kỳ quái, lần này chém giết hơn mười tên Dung Đạo, số Tinh Uyên tệ thu được nhiều hơn dự tính một chút.
Không biết là do lần này mình may mắn hay là vì sao, dù sao từ khi hắn tấn thăng Dung Đạo, muốn kiếm Tinh Uyên tệ bằng cách giết địch cũng chỉ có thể trông vào vận may.
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Vân, Lục Diệp ngẩng lên nhìn, ân cần hỏi: "Em vợ, không bị thương chứ?"
Tô Vân lửa giận bốc lên ngùn ngụt: "Ngươi gọi ai!"
Lục Diệp mỉm cười: "Tô Yên hẳn là tỷ tỷ ngươi chứ?"
Sở dĩ có phán đoán như vậy, hoàn toàn là bởi vì khuôn mặt Tô Vân có vài phần giống Tô Yên, chính vì sự tương đồng này nên trước đó khi nhìn thấy Tô Vân, Lục Diệp mới bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc.
Còn về việc tại sao lại là tỷ tỷ...
Tô Vân tuy có thực lực, nhưng tâm tính có chút non nớt, rõ ràng là được chăm sóc rất tốt ở Phượng thành.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Lục Diệp, đúng hay sai hắn không biết, dù sao coi như đoán sai cũng chẳng sao.
"Đúng thì sao? Ngươi cũng không thể gọi bừa."
"Ngươi đã biết ta có Phượng Hoàng chân huyết, vậy hẳn phải biết ta và Tô Yên tình đầu ý hợp, cho nên xét về quan hệ, ta xem như tỷ phu ngươi!"
Tô Vân sắp nổ tung, nắm chặt tay, hận không thể xông lên đập nát mặt Lục Diệp.
"Nàng hiện tại thế nào?" Lục Diệp hỏi.
Cơ bản có thể xác định, Tô Yên lần này không đến, bởi vì nếu nàng có mặt, chắc chắn sẽ không tách ra hành động với Tô Vân, điều này khiến Lục Diệp cảm thấy tiếc nuối, năm đó chia tay đến nay đã mấy chục năm, tu vi của nàng hẳn là đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa nghe nói Phượng Hoàng niết bàn, nội tình sẽ tăng lên không ít.
Chính hắn cũng vậy, chỉ là do không phải thuần Phượng tộc huyết thống, nên tăng lên không đáng kể.
Trừng mắt nhìn Lục Diệp, Tô Vân nghiến răng: "Liên quan gì đến ngươi!"
Quay đầu bỏ đi.
Nhưng đi chưa được bao xa, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lục Diệp: "Có muốn liên thủ không?"
Lục Diệp nhướng mày: "Gọi một tiếng tỷ phu, ta liền liên thủ với ngươi!"
"Mơ đi!" Tô Vân hừ lạnh, tiếp tục đi về phía trước.
Lục Diệp không hề ngăn cản, chỉ nhìn theo, thầm đếm ba tiếng, quả nhiên, Tô Vân lại quay trở lại, đứng cách hắn không xa, vẻ mặt khó chịu nói: "Ngươi đã đến đây, vậy hẳn là biết, Sâm La thành và Huyết Ẩm thành đã liên thủ, Sâm La thành có Luyện Vân Nha, Huyết Ẩm thành có Huyết Hoang, hai tên này tuy thực lực không bằng ta, nhưng cũng không dễ đối phó, hơn nữa bọn chúng lần này tập hợp không ít người, phong tỏa khu vực này, bất kỳ ai cũng đừng hòng tới gần chúc bảo, ngươi dù thực lực không tệ, nhưng lẻ loi một mình khó mà phát huy, chỉ có ngươi và ta liên thủ mới có phần thắng."
Nếu không phải thực sự muốn giành được chúc bảo kia, hắn quyết sẽ không chọn liên thủ với Lục Diệp.
Nhưng trong tình huống này, dưới hoàn cảnh như thế, Lục Diệp là người duy nhất hắn có thể nghĩ đến để liên thủ, mấu chốt là thực lực của Lục Diệp đủ mạnh.
"Hô tỷ phu!" Lục Diệp hướng hắn nhíu mày.
Thực ra, hắn cũng không muốn liên thủ với Tô Vân.
Chúc bảo chỉ có một, hắn đến tranh đoạt là vì Liêu, nếu liên thủ với Tô Vân, sau khi giành được chúc bảo chẳng lẽ lại đánh nhau một trận nữa? Nếu vậy, lại làm mất hòa khí, chi bằng mỗi người dựa vào bản lĩnh của mình.
Hơn nữa, bây giờ thực lực của hắn đã khôi phục gần như hoàn toàn, cho dù là Tô Vân, ở bên cạnh hắn cũng chỉ là vướng víu thôi.
Cho nên Lục Diệp căn bản không có ý định liên thủ với hắn, cho dù hắn gọi một tiếng tỷ phu, kết quả cũng chỉ là Tô Vân mò kim đáy biển.
Tô Vân nắm chặt tay kêu răng rắc, cố nén ý định đánh nhau với Lục Diệp, đột nhiên như nhớ ra điều gì, vẻ mặt trở nên thâm thúy: "Ngươi có biết ta nhất định phải giành lấy kiện chúc bảo này vì sao không?"
"Vì sao?" Lục Diệp thuận miệng hỏi.
Tô Vân chậm rãi nói: "Kiện chúc bảo trên người ta vốn là của tỷ tỷ, nhưng nàng đã cho ta, cho nên ta muốn tặng lại nàng một kiện, nàng đang chuẩn bị Hợp Đạo, nếu có chúc bảo, tiền đồ sau này sẽ tốt hơn một chút!"
Lục Diệp lập tức thu lại vẻ thờ ơ ban đầu, chầm chậm đưa nắm đấm về phía Tô Vân: "Liên thủ!"
Chúc bảo Minh Nguyệt Luân tuy tốt, nhưng hắn cũng không phải nhất định phải có, nếu không có cơ hội này, cùng lắm hắn sau này dành nhiều thời gian tích lũy Tinh Uyên tệ, đổi lấy những chúc bảo khác.
Nhưng việc Tô Yên tấn Hợp Đạo thì không thể bỏ qua, đúng như Tô Vân nói, nếu có chúc bảo làm nền tảng, vậy tiền đồ sau này của nàng nhất định sẽ tốt hơn, nhất là chúc bảo Minh Nguyệt Luân lại có phẩm chất cực cao.
Thời gian ở chung với Tô Yên không tính là lâu, trận hoang đường kia cũng không phải hoàn toàn do tình đầu ý hợp, nhưng việc Phượng Hoàng nguyên huyết cứu hắn một mạng là sự thật, cho nên nếu kiện chúc bảo này cuối cùng là để dành cho Tô Yên, vậy Lục Diệp sẽ không do dự chút nào.
"Tính ngươi cũng còn có lương tâm!" Tô Vân gật đầu, cũng đưa nắm đấm ra chạm vào nắm đấm của Lục Diệp.
"Đi thôi, tỷ phu dẫn ngươi đi đoạt chúc bảo!" Lục Diệp nói rồi, dẫn đầu đi trước.
"Cứ thế đi qua?" Tô Vân kinh ngạc, "Ngươi có biết bên kia có bao nhiêu Dung Đạo không?"
Lục Diệp rút trường đao bên hông ra một nửa: "Biết đây là cái gì không?"
Tô Vân khó hiểu: "Đạo binh của ngươi?"
"Đây là đao giết người! Bọn chúng có bao nhiêu, ta liền giết bấy nhiêu!"
Tô Vân lập tức lộ vẻ đau khổ, thực sự không hiểu nổi tại sao tỷ tỷ lại coi trọng tên cuồng vọng tự đại này, ngay cả Phượng Hoàng nguyên huyết cũng trao cho hắn, lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác tỷ tỷ nhìn nhầm người.
"Vậy ta muốn xem ngươi có bản lĩnh lớn đến đâu!" Tô Vân không nhịn được nhạo báng.
Tuy rằng vừa rồi Lục Diệp giết địch với hiệu suất kinh khủng, nhưng đó dù sao cũng là đánh lén, mà theo tình huống giao đấu trước đó, thực lực của Lục Diệp thật ra ngang ngửa với hắn, bên chỗ chúc bảo có rất nhiều địch nhân tụ tập, ngay cả hắn cũng không có biện pháp gì tốt, Lục Diệp lại khoác lác như vậy, tự nhiên khiến hắn cảm thấy như thổi phồng quá mức.
Để hắn nếm chút đau khổ cũng tốt, như vậy mới có thể thành tâm liên thủ với mình.
Nhưng hắn vẫn có chút không đành lòng, dù mình có coi trọng hay không thì thân phận tỷ phu của tên này vẫn chắc như đinh đóng cột, tiện thể nhắc nhở: "Bên kia, kẻ chủ trì đại cục là Luyện Vân Nha và Huyết Hoang, thực lực của chúng đều mạnh, chỉ hơi kém chúng ta một bậc, nhất là Huyết Hoang xuất thân Huyết tộc, bí thuật quỷ quyệt, ngươi đối mặt hắn nhất định phải cẩn thận, được rồi, Huyết Hoang để ta lo, một số bí thuật của Phượng tộc ta vừa vặn có thể khắc chế, đến lúc đó ngươi hãy đối phó với Luyện Vân Nha."
Huyết tộc à..." Lục Diệp nhíu mày, "Trước đó nghe ngươi nói, Huyết Hoang này đến từ Huyết Ẩm thành? Huyết Ẩm thành chẳng lẽ là thành Hợp Đạo của Huyết tộc?"
"Ngươi ngay cả điều này cũng không biết?" Tô Vân mặt mày ghét bỏ nhìn Lục Diệp, như thể đang nhìn một gã nhà quê chưa trải sự đời.
"Ta mới đến lý giới không lâu." Lục Diệp thuận miệng giải thích.
Tô Vân lại nhắc nhở hắn: "Bất quá đến lúc đó coi như ngươi có thể thắng được Luyện Vân Nha, có thể không giết liền không giết."
"Vì sao?"
"Hắn dù sao cũng xuất thân Sâm La thành, ở trong thành có chút địa vị, ngươi giết hắn, liệu có thể chịu nổi sự trả thù của Sâm La thành? Vừa rồi tình huống bên ta ngươi cũng thấy đấy, bọn chúng mặc dù vây công ta, nhưng xưa nay không dám hạ tử thủ, chính là đạo lý này, trong lý giới không chỉ có chém giết, còn có một số đạo lý đối nhân xử thế."
Lục Diệp như có điều suy nghĩ: "Cho nên thân phận địa vị của ngươi, cùng Luyện Vân Nha còn cả Huyết Hoang là không sai biệt lắm."
"Cẩu thí!" Tô Vân bĩu môi, "Thân phận của bọn chúng dám sánh với ta? Nói như thế này cho ngươi biết, ta giết bọn hắn, ta không có việc gì, nhưng bọn hắn nếu giết ta, nhất định phải chôn cùng ta!" Lời nói xoay chuyển, ngạo nghễ nói: "Đương nhiên, bọn hắn cũng không có bản sự giết ta!"
"Đã hiểu!" Lục Diệp gật gật đầu, tình huống cùng hắn nghĩ trước đó không sai biệt lắm, bởi vì Tô Vân xuất thân Phượng tộc, mà Phượng tộc bản thân thành viên không nhiều, cho nên dù là cùng thế hệ Dung Đạo nổi bật, như Luyện Vân Nha cùng Huyết Hoang về thân phận địa vị cùng tầm quan trọng, cũng không thể so sánh với hắn.
"Còn có một tên ngươi phải chú ý!" Tô Vân lại nhắc nhở: "Nghe nói Bội Lâm của Bách Chiến thành cũng tới, Bách Chiến thành cùng Sâm La thành, Huyết Ẩm thành mặc dù không có quá nhiều giao tình, nhưng khó đảm bảo ba cái này gộp lại cùng một chỗ sẽ không liên thủ, tên này cũng không thể tùy tiện giết!"
"Hắn chết." Lục Diệp nhẹ nhàng nói.
Tô Vân quay đầu, kinh ngạc nhìn Lục Diệp: "Làm sao ngươi biết?"
Lục Diệp nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Tô Vân kinh ngạc: "Ngươi đừng nói là ngươi giết hắn!"
Lục Diệp không nói, bỗng nhiên cảm thấy em vợ này còn rất được, nếu thật sự không lo lắng cho mình thì căn bản không cần nói nhiều như vậy.
Chính vì bản năng lo lắng, nên mới có những phản ứng này.
"Ngươi thật giết hắn? Có ai nhìn thấy không?" Tô Vân vội vàng hỏi.
"Có!" Lục Diệp gật đầu.
Tô Vân vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi giết người diệt khẩu à, loại sự tình này truyền đi, sẽ mang đến cho ngươi bao nhiêu phiền phức ngươi biết không?"
Giết người diệt khẩu? Lục Diệp nhớ tới Bá Cầu với dáng người anh vĩ...
"Không diệt được."
"Thực lực ngươi tương đương với ta, Bội Lâm ngươi đều có thể giết, trong kỳ quan này có ai ngươi không diệt nổi? Người ta rất đông sao?"
"Chỉ một!"
Tô Vân chấn kinh: "Trừ những kẻ ta vừa nói, còn có thể là ai?"
"Bá Cầu!"
"Bá Cầu?" Tô Vân trầm tư: "Cái tên này sao giống với vị kia vậy?"
"Chính là vị kia, khi đó ta cùng Bội Lâm xâm nhập Hợp Đạo thành của hắn, hắn nhất quyết muốn chúng ta phân cái sinh tử, sau đó Bội Lâm bị ta giết!"
Nói xong, Lục Diệp bỗng nhiên quay đầu, thấy Tô Vân như bị trúng Định Thân Chú, đứng im tại chỗ, tròng mắt kịch liệt run rẩy.
Lục Diệp lặng lẽ nhìn hắn.
Một lúc lâu, Tô Vân mới hoàn hồn: "Ngươi nói là... Vị kia điều khiển Hợp Đạo thành của mình đến rồi?"
Hắn rõ ràng không biết gì về chuyện này, ngược lại là Lục Diệp, không biết có duyên phận gì với Nhất Phu thành, lại gặp tận hai lần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận