Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1626: Ước định (length: 12031)

Yên Miểu vừa ngờ vực nói: "Nếu như thế mà nói, đây chẳng phải là vĩnh viễn cũng không thể tiến về thần điện?"
Trừ phi Lục Diệp không có ý định thông qua cánh cửa trở về.
Lục Diệp nói: "Ốc biển này của ta trừ có hạn chế này, còn có một công năng khác, đó chính là có thể tại một nơi nào đó lưu lại ấn ký, kể từ đó, mở ra cánh cửa thông hướng chính là nơi lưu lại ấn ký, mà không phải Thiên Loa điện trước."
Điểm này Lục Diệp đã sớm thử qua, trước đây hắn tướng ấn ký lưu tại Tinh Túc điện bên trong, cánh cửa liền thông hướng Tinh Túc điện, nếu không lưu ấn ký mà nói, cánh cửa kia liền sẽ thông hướng nơi đây.
Ấn ký có thời hạn, nhưng thời hạn này tương đối dài, ít nhất có thể duy trì hơn mấy tháng, hơn nữa ấn ký đã lưu lại có thể dùng ốc biển xóa bỏ, lần trước rời khỏi Tinh Túc điện trước, hắn liền dùng ốc biển của mình đem ấn ký xóa bỏ, thuận tiện ngày sau người lui tới các lãnh địa.
Yên Miểu hiểu ý: "Cho nên đạo hữu là muốn tìm một khối vật gánh chịu, lưu lại ấn ký, để cho chúng ta đem vật gánh chịu đó mang đến trước thần điện, ngươi lại mở cánh cửa đến đây, mở ra thần điện."
"Đúng là như thế!" Lục Diệp gật đầu.
Hắn trước kia liền cân nhắc, nếu là ngày sau muốn đi Tinh Túc điện nên làm như thế nào, bởi vì cánh cửa ốc biển thời hạn hạn chế, Nhân Ngư lãnh địa cùng Tinh Túc điện, hắn chỉ có thể đi một chỗ, nhưng nếu như mượn nhờ một vật có thể gánh chịu ấn ký, vậy liền có thể tiến về Tinh Túc điện.
Yên Miểu nghĩ nghĩ, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một vật: "Ngươi xem vật này có thể thực hiện không?"
Cái này thoạt nhìn như là một miếng ngọc, to bằng mặt bàn, nhưng Yên Miểu lấy ra sao lại là một khối ngọc thường? Vật này nhìn xem không có gì kỳ lạ, nhưng vừa xuất hiện, bốn phía nhiệt độ giảm đột ngột, rõ ràng hàn khí bức người.
Cũng không biết Yên Miểu từ nơi nào tìm được vật này.
"Được hay không phải thử một lần mới có thể biết." Lục Diệp cầm ốc biển của mình, thôi động linh lực rót vào trong đó, sau đó hướng miếng Hàn Ngọc kia đắp một cái, tựa như là đóng cái chương, trên miếng Hàn Ngọc vuông vức bóng loáng, lập tức xuất hiện một cái ốc biển đồ án, nhưng rất nhanh biến mất.
Yên Miểu lộ ra thần sắc thất vọng, coi là không thành.
Nhưng Lục Diệp cảm giác ấn ký ốc biển mặc dù nhìn không thấy, lại như cũ tồn tại, chỉ là...
Ấn ký kia tựa hồ có dấu hiệu tiêu tán.
Điểm này ngược lại là không giống với lúc trước hắn ở trong Tinh Túc điện lưu ấn ký, lúc trước hắn ở trong Tinh Túc điện lưu ấn ký không có dấu hiệu này.
Như vậy xem ra, vật liệu gánh chịu ấn ký ốc biển khác biệt, thời gian duy trì cũng khác nhau, miếng Hàn Ngọc này xem xét cũng không phải vật tầm thường, hẳn là một loại bảo bối, đối với ấn ký ốc biển lưu lại trong đó tất nhiên có chút ảnh hưởng.
Âm thầm đánh giá tốc độ tiêu tán của ấn ký ốc biển, cứ tốc độ này xem ra, duy trì một đoạn thời gian cũng không thành vấn đề.
"Vật này có thể dùng được." Lục Diệp nói: "Để an toàn, đại trưởng lão đừng có đem vật này thu vào nhẫn trữ vật, ngoài ra ốc biển của ta vận dụng một lần, bảy ngày sau mới có thể dùng lại, cho nên sau bảy ngày, xin đại trưởng lão tại trước cửa thần điện chờ ta."
"Ta hiểu rồi, sau bảy ngày ta dẫn bọn hắn đến thần điện." Yên Miểu đồng ý.
Mọi việc thương lượng xong, Lục Diệp xuyên qua cánh cửa, về tới hoang tinh trước đó, khi thân ảnh hắn xuất hiện, cánh cửa liền tiêu tán.
Tế ra tinh chu, hướng Vạn Tượng Hải mà đi, trước đó vừa trở về, còn chưa làm rõ biến cố Vô Song đảo, bây giờ từ Sở Thân biết được ngọn nguồn cùng trải qua, Lục Diệp tự nhiên là muốn đem Tiểu Tinh Túc điện thu hồi!
Cái kia mới là gốc rễ thật sự của Vô Song đảo, Thiên Diễm chỉ coi là cướp được một linh đảo đỉnh cấp, không biết trong lòng hắn đang đắc ý đến mức nào, chỉ là không biết đợi hắn chiếm được Tiểu Tinh Túc điện, Vô Song đảo lại yên tĩnh trở lại, tu sĩ Thiên Diễm sẽ là tâm trạng gì.
Lão Thang bọn họ đã đi trước xuất phát, cũng không cần lo lắng không liên lạc được với người tam giới, lần này bên Thanh Lê Đạo Giới cũng đến một số người, trong đó có Thang Tiểu Nguyệt, lão Thang muốn liên lạc với nàng rất dễ dàng.
Một đường đi gấp gáp mấy ngày sau cuối cùng trở về Vạn Tượng Hải, tiếp tục ung dung phi hành về phía trước, thẳng đến khi vào một hoang đảo mới hạ xuống.
Nơi này tương đối vắng vẻ, tu sĩ qua lại không nhiều.
Lục Diệp đợi một lát, dò xét thấy không có ai chú ý, trước tiên ngưng luyện ra phân thân canh giữ ở đây, bản tôn thì lao xuống Vạn Tượng Hải.
Uy năng Thiên Phú Thụ được thôi thúc, năng lượng khổng lồ và mênh mông trong nước biển không kiểm soát tràn vào trong cơ thể, toàn bộ lá cây Thiên Phú Thụ thiêu đốt càng thêm sáng tỏ, từng đoàn sương mù xám không ngừng bốc lên.
Đã lâu không đến Vạn Tượng Hải, bất quá lần này sau khi trở về, phải hảo hảo tu hành một thời gian, nâng cao nội tình bản thân lên đến đỉnh phong Tinh Túc mới được.
Hắn bây giờ tuy là tiêu chuẩn Tinh Túc hậu kỳ, nhưng khoảng cách đỉnh phong vẫn có chút chênh lệch.
Động Sát linh văn gia trì hai mắt, cho dù ở trong nước biển sâu thẳm, chỉ cần khoảng cách không quá xa, tầm mắt Lục Diệp vẫn có thể thấy mờ mờ.
Sau một lúc lâu, Lục Diệp mới đến được phía dưới Vô Song đảo, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, trước kia Vô Song đảo vắng vẻ, phụ cận không có ai qua lại, Lục Diệp chỉ cần tùy tiện tìm một chỗ là có thể xuống biển, không sợ bị ai phát hiện, nhưng bây giờ thì không được, Vô Song đảo người đông đúc, vị trí hắn vừa chọn xuống biển cách Vô Song đảo rất xa.
Tìm được vị trí đặt Tiểu Tinh Túc điện năm đó, Tiểu Tinh Túc điện vẫn yên ổn nằm ở nơi đây.
Không ai dám xâm nhập Vạn Tượng Hải, loại vùng biển nông này, cũng chỉ có linh ngư như Bạch Linh xuất hiện, ngoài Bạch Linh, những tinh thú khác của Vạn Tượng Hải cơ bản đều hoạt động ở dưới biển sâu.
Cho nên cho đến tận bây giờ, các tu sĩ vẫn chưa hề biết, dưới Vạn Tượng Hải kia, có rất nhiều linh ngư, tinh thú trân quý, thế nhân đều cho rằng trong Vạn Tượng Hải chỉ có Bạch Linh.
Lục Diệp đưa tay chụp lấy Tiểu Tinh Túc điện thu hồi, sau đó không quay đầu lại mà quay về.
Lại một lúc lâu sau, dưới sự giám sát của phân thân, bản tôn lên bờ.
Gần nửa ngày sau, Lục Diệp liên lạc được với tu sĩ tam giới, đi tụ hợp với bọn họ.
Nhanh chóng đến một hoang đảo.
Thang Quân dẫn theo mấy nữ tu đã đến nơi này, bất quá lúc này tu sĩ lưu lại trên đảo không nhiều lắm, gần 300 người chỉ còn 50 người ở lại đây, những người khác đều không thấy bóng dáng.
Từ Cửu Châu, một nơi vắng vẻ bỗng nhiên đến Vạn Tượng Hải, một đám tu sĩ Cửu Châu giống như nhà quê ra tỉnh, nhìn cái gì cũng lạ lẫm, trước khi Lục Diệp rời đi đã dặn dò mọi người làm quen với Vạn Tượng Hải trước, cho nên trong khoảng thời gian gần đây đều kết thành đội ngũ đi thăm dò.
Những người ở lại đều là những người dày dặn kinh nghiệm, ví dụ như các chưởng giáo.
Thấy Lục Diệp trở về, một đám người lập tức như có chủ tâm cốt mà vây quanh, nói thật, Lục Diệp không có ở đây, mọi người thật sự có chút bất an, đến nơi này mới biết được tinh hệ của mình nhỏ bé, so với Vạn Tượng Hải, thực lực tổng hợp của Ngọc Loa Tinh Túc coi như không phải hạng chót thì cũng không tới được mức trung bình.
May mà còn có Loan Hiểu Nga, Nguyệt Dao hậu kỳ dù ít dù nhiều vẫn có thể cho người ta chút an tâm.
Nghĩ đến việc đặt chân lên Vạn Tượng Hải, chỉ dựa vào một Nguyệt Dao hậu kỳ là không có tác dụng gì, người ta đều có bốn năm Nguyệt Dao, bên này tính cả Thang Quân mới có hai.
Từ Thang Quân, mọi người đã biết được biến cố Vô Song đảo từ đầu đến cuối, trong lòng dù không cam lòng, một tòa linh đảo đỉnh cấp đang yên đang lành thế mà bị người ta chiếm đoạt, nhưng đều hiểu, trong giới tu hành, nắm đấm ai to người đó có quyền lên tiếng, bị cướp cũng là bởi vì thực lực bản thân không đủ.
Không ai nói đến chuyện báo thù, bởi vì điều đó không thực tế, nhưng chuyện này tất cả mọi người đều ghi tạc trong lòng, ngày sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp.
"Ngươi nói ngươi tên là Lý Thái Bạch?" Thang Quân vừa đến đã chất vấn Lục Diệp.
Hắn còn tưởng mình cùng Lục Diệp quen biết nhiều năm như vậy, mọi người cùng nhau phiêu bạt giang hồ, sống nương tựa vào nhau, vốn tưởng rằng đã hiểu rõ lẫn nhau, ai ngờ ngay cả tên tuổi và xuất thân của người kia đều là giả!
Mãi đến lần này gặp mặt tu sĩ tam giới, mới biết được Lý Thái Bạch không phải Lý Thái Bạch, mà là Lục Nhất Diệp!
Thang Quân cảm thấy tổn thương sâu sắc.
Lục Diệp mặt không biến sắc nói: "Rời nhà ra ngoài, cũng nên cẩn thận một chút, Lý Thái Bạch là một danh hiệu khác của ta, ngươi nhận biết con người của ta, tên tuổi thì có liên quan gì?"
Thang Quân nghe hắn nói thì sững sờ, mơ hồ cảm thấy có chút đạo lý, nhưng hình như lại có chỗ nào không đúng.
Một số tu sĩ Cửu Châu cũng lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nhìn chằm chằm Lục Diệp.
Bởi vì năm đó bên Cửu Châu có một Lý Thái Bạch, cùng Lục Nhất Diệp được xưng là Binh Châu song kiêu, rất nhiều Thần Hải Vạn Ma lĩnh khi đó rất kỳ vọng vào Lý Thái Bạch, hy vọng hắn có thể vượt qua Lục Nhất Diệp.
Kết quả không biết tại sao, Lý Thái Bạch bỗng nhiên biến mất không dấu vết! Khi đó còn có một số Thần Hải Vạn Ma lĩnh muốn đi tìm hắn, nhưng thủy chung không có manh mối, cuối cùng cho rằng Lý Thái Bạch bị người Hạo Thiên minh ám sát.
Hôm nay mới biết, Lý Thái Bạch chính là Lục Nhất Diệp, Lục Nhất Diệp chính là Lý Thái Bạch, cái gì mà Binh Châu song kiêu, căn bản là cùng một người!
Thật khó tin, bởi vì khi danh hiệu Binh Châu song kiêu được truyền ra, Lục Diệp mới chỉ là Chân Hồ mà thôi, vậy mà lại đùa giỡn vô số Thần Hải của hai đại trận doanh.
Hơn nữa theo những manh mối họ có được, Binh Châu song kiêu đã từng xuất hiện cùng lúc, hai người này thậm chí còn liên thủ tiêu diệt Trùng tộc, thật không hiểu, Lục Nhất Diệp rốt cuộc làm được những chuyện này như thế nào. Nhưng nghĩ lại, Cửu Châu nhờ hắn mà yên bình, nhờ hắn mà quật khởi, cũng nhờ hắn, rất nhiều tu sĩ mới có thể đặt chân đến vùng đất phồn hoa này.
Nhân vật như vậy há có thể xem thường, tự nhiên có thể làm được những điều người thường không làm được.
Loan Hiểu Nga không rõ ràng những chuyện quanh co đó, nhưng nghe ý tứ trong lời nói thì biết Thang Quân bị Lục Diệp lừa gạt, mỉm cười nói sang chuyện khác: "Sư đệ, ngươi xem hòn đảo này được không?"
Lúc Lục Diệp khởi hành đi Xa Linh giới, đã dặn Loan Hiểu Nga dẫn người tìm một hòn đảo hoang, không có yêu cầu gì khác, chỉ cần đủ lớn là được.
Vì vậy bọn họ đã tìm được hòn đảo hoang này.
Quả thực đủ lớn, so với Vô Song đảo lớn gấp ba lần, đây vẫn chưa phải hòn đảo hoang lớn nhất, chỉ là những hòn đảo hoang khác đều có tu sĩ chiếm cứ, nơi này không có người chiếm giữ, nên được tu sĩ tam giới chọn làm nơi trú ngụ tạm thời.
"Được!" Lục Diệp gật đầu.
Vừa rồi, hắn mới dành thời gian quan sát hòn đảo hoang này một chút, cảm thấy rất phù hợp với yêu cầu của mình. Quá lớn cũng không tốt, sau này bố trí đại trận phòng hộ cũng tốn kém, quy mô thế này tạm chấp nhận được trong phạm vi cho phép...
Bạn cần đăng nhập để bình luận