Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 2132: Gặp lại Phong Như Mạc (length: 12056)

Ngay lúc Lục Diệp đang vội vàng đuổi cùng giết tận, bỗng nhiên hắn cảm giác có người từ bên ngoài xông vào huyết hải của mình, cùng người này xông vào, còn có một luồng khí tức cực kỳ sắc bén, mà trong khí tức ấy, lại có dấu vết của đạo lực!
Lục Diệp liền tập trung tinh thần nhìn về phía vị trí đó.
Ở trong tinh không này, có thể cảm nhận được dấu vết đạo lực thật có chút kỳ quái.
Vừa nhìn, Lục Diệp lập tức nhận ra thân phận bóng người xâm nhập huyết hải của mình.
Lại là Phong Như Mạc!
Năm đó Lục Diệp mới vào Tinh Túc, lần đầu tiên rời khỏi Cửu Châu tiến vào tinh không thăm dò, tình cờ gặp người này, sau đó cho hắn chỉ điểm, lúc đó hắn mới tiến về u linh thuyền tìm tòi, sau đó được một chút lợi lộc.
Cửu Nhan từng nói với Lục Diệp, toàn bộ tinh không, kể cả Mã Bân, người đúc thành đạo cơ cũng không quá ba người, Phong Như Mạc này rất có thể là một trong số đó.
Theo thực lực của Lục Diệp tăng lên, hắn thực ra đã từng để ý tin tức của Phong Như Mạc, chỉ là vẫn không có thu hoạch gì.
Không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.
Đây không phải trùng hợp, bởi vì Phong Như Mạc chủ động lao vào huyết hải của hắn, rõ ràng là hắn đã nhận ra động tĩnh bên này, muốn mượn lực.
Bởi vì hắn vẫn luôn bị kiếm khí Thiên Tuyền Kiếm truy sát.
Lục Diệp cảm nhận được, luồng khí tức sắc bén cùng Phong Như Mạc xông vào huyết hải chính là kiếm khí của Thiên Tuyền Kiếm!
Năm đó tình cờ gặp gỡ, Lục Diệp mới vào Tinh Túc, Phong Như Mạc cao thâm khó lường, hôm nay gặp lại, tuy tu vi của Lục Diệp vẫn không bằng đối phương, nhưng thực lực giữa hai người đã đảo ngược.
Phong Như Mạc cũng không rõ chuyện gì xảy ra bên này, hẳn là chỉ đi ngang qua, phát giác động tĩnh mênh mông của huyết hải, xông vào đây, muốn mượn sức mạnh của huyết hải này quấy nhiễu kiếm khí Thiên Tuyền Kiếm.
Hắn vốn định như vậy, nhưng vào huyết hải này rồi, cũng cảm thấy không đúng.
Hắn xem như từng trải, từng quen biết cường giả Huyết tộc, nhưng chưa từng nghĩ tới, trên đời này còn có huyết hải của Huyết tộc nào có thể mênh mông và mạnh mẽ như vậy.
Lần này thất bại, trong lòng Phong Như Mạc không khỏi chìm xuống, bởi vì trong khoảng thời gian ngắn này, hắn đã lạc mất phương hướng trong huyết hải, căn bản không biết làm sao mới thoát ra được.
Ngược lại sát khí phía sau căn bản không thể thoát khỏi, khiến hắn lạnh sống lưng.
"Phong đạo hữu, đã lâu không gặp."
Ngay lúc hắn đang vông cùng tìm kiếm đường sống, một giọng nói bỗng nhiên truyền vào tai.
"Ngươi là. . . . ." Phong Như Mạc vừa chạy trốn trong huyết hải, vừa hỏi, hắn mơ hồ thấy giọng nói này có chút quen tai, hình như đã nghe ở đâu đó, nhưng nhiều năm trày trật, hắn tiếp xúc rất nhiều người, làm sao còn nhớ rõ Lục Diệp chỉ gặp một lần.
Càng không nghĩ tới, chỉ vài chục năm, Lục Diệp lại có thể trưởng thành đến mức này.
Lời vừa dứt, trước mặt liền xuất hiện một bóng người, trong lòng Phong Như Mạc giật mình, lập tức ý thức được, đây là chủ nhân của huyết hải!
Nhưng nhìn kỹ, lại không thấy đối phương có bất kỳ đặc điểm nào của Huyết tộc, ngược lại giống một Nhân tộc, hơn nữa còn quá trẻ, khuôn mặt có chút quen thuộc. . . .
Hắn lập tức nhớ ra mình đã gặp đối phương ở đâu.
"Mau tránh ra, Thiên Tuyền Kiếm Khí không gì không phá, không ai cản được!" Phong Như Mạc vội hô lên một tiếng, thân hình chuyển động, liền hướng bên cạnh lao đi.
Hắn vào huyết hải chỉ muốn mượn lực cầm cự một chút, xem có cơ hội thở dốc hay không, còn việc có thể hại chết Huyết tộc trong đó hay không, hắn không có cảm giác tội lỗi, bây giờ người đứng trước mặt mình lại không phải Huyết tộc, đương nhiên không thể làm như vậy nữa.
Nhưng chỉ một khắc sau, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng tranh minh, rồi một tiếng răng rắc vang lên, cái cảm giác nguy hiểm thường trực bấy lâu trong lòng hắn thế mà biến mất không dấu vết.
Phong Như Mạc giật mình, vội vàng quay đầu lại, vừa hay thấy Lục Diệp phất tay chém xuống, trước mặt hắn, một mảnh kiếm quang vỡ vụn đang từ từ tiêu tán.
Nhìn tư thế kia, giống như Lục Diệp chỉ tiện tay chém nát Thiên Tuyền Kiếm Khí...
Phong Như Mạc mắt tròn mắt dẹt, không dám tin vào mắt mình, cái cảm giác nguy hiểm duy trì nhiều năm lại biến mất trong chớp mắt này.
"Đạo hữu vừa nói gì?" Lục Diệp nghiêng đầu nhìn hắn.
Phong Như Mạc nhất thời không biết nên nói thế nào, chuyện vừa rồi quá sức kinh khủng, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng nói: "Đa tạ đạo hữu ra tay tương trợ, nhưng ta đã bị Thiên Tuyền Kiếm ý chí khóa chặt, sẽ còn có Thiên Tuyền Kiếm Khí mới đuổi giết ta, xin đạo hữu để ta rời đi, kẻo liên lụy đạo hữu."
Nhiều năm đào vong, Thiên Tuyền Kiếm Khí đuổi giết hắn không phải chưa từng bị phá vỡ, hắn từng tìm cách nhờ một vị hảo hữu có chúc bảo giúp đỡ, mượn chúc bảo của vị hảo hữu kia phá vỡ Thiên Tuyền Kiếm Khí, nhưng vô dụng, một đạo kiếm khí bị phá vỡ thì lại có đạo mới xuất hiện, bất kể hắn ở đâu, cũng chỉ có thể tiếp tục đào vong.
Lúc này, Lục Diệp bỗng nhiên đưa tay về phía hắn chộp tới.
Phong Như Mạc hoàn toàn không thấy rõ Lục Diệp làm thế nào, đến khi hoàn hồn, trong tay Lục Diệp đã có thêm một đạo kiếm quang đang kịch liệt rung động.
Rõ ràng là Thiên Tuyền Kiếm Khí mới xuất hiện đã bị Lục Diệp nhìn rõ bắt được.
Cảm nhận ở khoảng cách gần như vậy, Phong Như Mạc chỉ cảm thấy da thịt đau nhức, toàn thân thần hồn như bị xé rách, không khỏi lùi lại mấy bước mới thấy dễ chịu hơn.
Trong lòng kinh hãi, Thiên Tuyền Kiếm Khí mạnh cỡ nào hắn hiểu rõ hơn ai hết, dù sao cũng đã đấu trí đấu dũng với nó hơn ngàn năm, chưa bao giờ nghĩ tới, trên đời này lại có người có thể tay không nắm được nó.
"Răng rắc...." Lục Diệp dùng sức, Thiên Tuyền Kiếm Khí rung động rồi lại vỡ vụn, hóa thành huỳnh quang tiêu tán.
"Ực..." Phong Như Mạc không khỏi nuốt nước miếng.
Lúc trước Lục Diệp phá vỡ Thiên Tuyền Kiếm Khí thế nào hắn không thấy, lần này lại tận mắt chứng kiến.
"Lại tới!" Phong Như Mạc bỗng nhiên kêu lên, lần này hắn không nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa mà chủ động đến gần Lục Diệp.
Bởi vì hắn nhận ra, vấn đề nan giải đeo bám mình ngàn năm, trước mặt người trẻ tuổi này lại chẳng đáng là gì.
Quả nhiên, Lục Diệp cũng nhanh chóng phát hiện một luồng khí tức sắc bén xuất hiện ở vị trí cũ của Phong Như Mạc.
Cũng như lúc trước, hắn đưa tay chộp tới, giữ lấy Thiên Tuyền Kiếm Khí vừa xuất hiện trong tay, lần này lại không vội phá vỡ nó.
Hắn mơ hồ cảm thấy, căn nguyên vấn đề nằm ở Phong Như Mạc.
Thần niệm bùng phát, điều tra một phen rồi hỏi: "Đạo hữu từng tiếp xúc với Thiên Tuyền Kiếm?"
Phong Như Mạc cười ngượng: "Sờ soạng một cái có tính là tiếp xúc không?"
Lục Diệp gật đầu, tay kia đưa ra nắm lấy cổ tay hắn, Thiên Phú Thụ uy năng thôi động, vô hình sợi rễ chui vào cơ thể Phong Như Mạc.
Phong Như Mạc không biết hắn đang làm gì, nhưng hắn biết, nếu Lục Diệp muốn giết hắn, hắn tuyệt đối không thể chống cự, nên cứ bình tĩnh mặc cho Lục Diệp hành động.
Dưới uy năng ôn hòa của Thiên Phú Thụ, Phong Như Mạc lộ ra vẻ mặt kỳ quái, bởi vì hắn phát hiện một số tạp chất trong cơ thể mình đang biến mất, khiến cả người hắn nhẹ nhõm hơn không ít.
"Tìm được." Lục Diệp bỗng nhiên lên tiếng.
Gió Như Mạc trong cơ thể, có một đạo ấn ký cực kỳ ẩn nấp, ấn ký này dường như ngay cả Gió Như Mạc chính mình cũng không phát giác, nhưng ở phía dưới phần diệt của Thiên Phú Thụ, lại là không chỗ nào che giấu được.
Thời gian từ từ trôi qua, trọn vẹn hơn một canh giờ sau, Lục Diệp mới buông Gió Như Mạc ra, một bàn tay khác nắm Thiên Tuyền Kiếm Khí vừa dùng lực, kiếm quang vỡ vụn.
"Cũng không có vấn đề, đạo hữu trước kia tiếp xúc Thiên Tuyền Kiếm lúc, món chí bảo này đã lưu lại ấn ký trên thân thể ngươi, cho nên mới có thể truy sát ngươi từ xa."
Gió Như Mạc nửa tin nửa ngờ, bất quá chờ một hồi lâu, cũng không thấy Thiên Tuyền Kiếm Khí mới xuất hiện, lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngàn năm trốn chạy, rốt cục hôm nay có thể giải thoát, tỏa ra một loại cảm giác giành lấy cuộc sống mới.
Bốn phía huyết hải co rút lại, như chim én về tổ hướng về phía cơ thể Lục Diệp hội tụ.
Gió Như Mạc trịnh trọng thi lễ: "Đa tạ đạo hữu, lần này ân tình, đâu chỉ tái tạo, Gió mỗ khắc sâu trong lòng, ngày sau nếu có sai khiến, tuyệt không hai lời."
Lúc ngẩng đầu không khỏi ngẩn người.
Không có huyết hải che lấp, giờ phút này cảnh tượng trong Trùng Hoàng giới khắc sâu vào tầm mắt, dùng Tu La Luyện Ngục để hình dung đều không đủ, đập vào mắt là lít nhít thi thể, có Trùng tộc, cũng có Huyết tộc, đàn ông đàn bà, già trẻ lớn bé, toàn bộ giới vực hoàn toàn tĩnh mịch, không một ai sống sót.
Đồ giới!
Từ nay về sau, toàn bộ tinh không này, sẽ không còn Trùng tộc, cũng không còn Trùng Hoàng giới!
Gió Như Mạc trong lòng chìm xuống, người cứu mình này, đến cùng là ai?
Lờ mờ còn nhớ rõ, mấy chục năm gặp hắn lúc, đối phương mới chỉ là nho nhỏ Tinh Túc mà thôi.
"Đạo hữu không cần lo lắng." Lục Diệp nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, "Ta là phụng mệnh lệnh của Thụ lão Luân Hồi Thụ đến đây, đại thế giáng lâm sắp đến, Tinh Uyên sắp xâm lấn, Trùng Huyết hai tộc còn muốn sinh sôi mầm tai họa, cho nên chỉ có thể diệt trước, để tránh bọn hắn ngày sau ảnh hưởng sự ổn định của tinh không."
"Mệnh lệnh của Thụ lão!" Gió Như Mạc hiểu rõ, nếu là mệnh lệnh của Thụ lão, vậy liền không thành vấn đề.
Lý niệm xử lý của Thụ lão thế nhưng là có lý có lẽ, lấy Trùng Hoàng giới làm ví dụ, năm đó Trùng tộc đến Luân Hồi Thụ cầu xin phân thân, Thụ lão đều đáp ứng, dưới mắt ngay cả Thụ lão đều không dung được Trùng Huyết hai tộc, vậy bọn hắn phải bị diệt.
"Đạo hữu, cái này đại thế giáng lâm, còn có Tinh Uyên xâm lấn là chuyện gì vậy?" Gió Như Mạc lại hỏi.
Hắn những năm này vẫn luôn trốn chạy, căn bản không có cơ hội cùng ai giao lưu nhiều, cho nên thật sự không rõ ràng tình hình tinh không hiện nay, nhưng kỳ thật hắn có thể cảm giác được, toàn bộ tinh không cùng trước kia có chút không giống nhau lắm, giống như các nơi thế lực đều đang chiêu binh mãi mã, âm thầm chuẩn bị điều gì đó.
"Việc này nói rất dài dòng, ta chỉ có thể nói cho đạo hữu, việc này liên quan đến tính mạng của toàn bộ sinh linh trong tinh không, nhất là nhân vật như đạo hữu."
"Ta?"
"Đạo hữu hẳn đã đúc thành đạo cơ rồi chứ?"
"Đạo cơ.... Ta không rõ ràng, nhưng Gió mỗ bị đuổi giết ngàn năm này, cảm ngộ cái kia Thiên Tuyền Kiếm Khí quả thật có chút thu hoạch, hơn nữa ta còn luyện hóa một chút lực lượng tiêu tán ra từ Thiên Tuyền Kiếm Khí, loại lực lượng kia rất đặc biệt, cũng rất cường đại!"
"Đó là đạo lực!" Lục Diệp giải thích, "Chỉ có người đúc thành đạo cơ mới có thể tu hành đạo lực, cho nên cho dù ở trong Trùng Hoàng giới này, đạo hữu cũng có thể có thực lực không bị ảnh hưởng bởi nguyên từ trường, bất quá đạo lực của đạo hữu.... rất mỏng manh."
Theo quan sát của Lục Diệp, Gió Như Mạc ngay cả một đạo cũng không phải, cùng trạng thái của Mã Bân lúc trước không khác biệt lắm, trong cơ thể chỉ có đạo lực rất mỏng manh lưu lại.
"Mà sau khi Tinh Uyên xâm lấn, đạo hữu liền có thể nhanh chóng hơn tu hành tích lũy đạo lực, thật sự trở thành Đạo cảnh tu sĩ!"
Gió Như Mạc nghe hai mắt sáng lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận