Nhân Đạo Đại Thánh

Nhân Đạo Đại Thánh - Chương 1528: Đầu nguồn (length: 11747)

Ly Thương không biết Lục Diệp có thủ đoạn gì có thể giải quyết Phệ Hồn Nha, nhưng loại côn trùng kỳ lạ này một khi vào trong biển hồn, sẽ nhanh chóng sinh sôi nảy nở, Lục Diệp chắc chắn sẽ bị khô cạn biển thần, mất sạch hồn lực.
Vừa rồi xâm nhập vào cơ thể nàng Phệ Hồn Nha kỳ thật số lượng không nhiều lắm, nhưng chỉ trong chốc lát, đám Phệ Hồn Nha kia đã sinh sôi thành một đám nhỏ, có thể thấy được thứ này kỳ dị.
Lục Diệp lại làm như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm đám Phệ Hồn Nha xông vào biển hồn của mình.
Hắn vốn còn đang cân nhắc làm sao để an toàn và hiệu quả giải quyết vấn đề của Ly Thương, kết quả đám côn trùng nhỏ này lại tự chui ra, ngược lại đỡ cho hắn một phen vôn vã.
Phệ Hồn Nha vừa vào biển hồn, Lục Diệp lập tức cảm thấy đau đớn khắp tâm can, đó là cảm giác thần hồn bị xé rách, hắn có thể cảm nhận rõ ràng đám Phệ Hồn Nha đang điên cuồng gặm nhấm lực lượng trong biển thần của mình, đồng thời nhanh chóng phân chia sinh sôi ra nhiều cá thể hơn.
Chỉ một lát, đám Phệ Hồn Nha kia vậy mà đã tăng gấp đôi.
Thứ đồ chơi này... Quả nhiên rất kỳ dị.
Lục Diệp vốn muốn quan sát thêm, nhưng cơn đau từ thần hồn truyền đến thực sự khó chịu đựng, chỉ đành phải thúc đẩy lực lượng của Thiên Phú Thụ.
Trong nháy mắt, trong biển thần xuất hiện một đám lửa kỳ dị, bao trùm lấy nơi có Phệ Hồn Nha, dưới sự bao phủ của ngọn lửa, từng con Phệ Hồn Nha hoàn toàn hôi phi yên diệt.
Ly Thương đang sốt ruột không biết làm sao bỗng ngây người, kinh ngạc nhìn ngọn lửa không hiểu xuất hiện kia, mơ hồ cảm nhận được uy hiếp to lớn mà ngọn lửa mang đến cho mình...
Nghĩ lại lúc trước nàng vậy mà lại đề nghị hồn chiến với Lục Diệp, muốn hắn thả tự do cho mình, Ly Thương cũng có chút sợ hãi, may mà Lục Diệp vẫn luôn không có ý định giết nàng, nếu không lúc đó ngọn lửa này vừa xuất hiện, nàng đã rơi vào kết cục giống đám Phệ Hồn Nha.
"Không sao chứ?" Ly Thương lo lắng hỏi.
"Không sao." Lục Diệp lắc đầu.
Thần hồn bị hao tổn một chút, quay đầu luyện hóa một cây Luyện Thần Thảo là có thể bù lại.
"Lý Thái Bạch, ta có thể ở lại đây không?" Ly Thương ngượng ngùng hỏi, lá gan nàng cũng không nhỏ, ý chí cũng rất kiên định, nhưng thứ Phệ Hồn Nha này thực sự là khắc tinh của Hồn tộc, trong Vụ Long lại có Phệ Hồn Nha, nàng cũng không dám tùy tiện lảng vảng bên ngoài nữa.
Lúc trước Phệ Hồn Nha chỉ tập kích nàng, không quấy rối Lục Diệp, cũng là vì bị hồn thể của nàng hấp dẫn.
Lục Diệp nhận ra sự sợ hãi của nàng, thầm buồn cười, nhưng vẫn đáp: "Tự nhiên là được."
Lách mình ra khỏi biển thần, giơ bó đuốc tiếp tục tiến lên, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái.
Trên tinh đồ Luân Hồi Thụ cho rõ ràng ghi chú, bên trong Vụ Long không có nguy hiểm kỳ lạ nào, nơi này nguy hiểm duy nhất chính là bản thân Vụ Long, tại sao lại có Phệ Hồn Nha?
Nhưng nghĩ lại, Luân Hồi Thụ hiểu biết về nơi này chắc chắn không phải mới đây, có lẽ là tình hình rất nhiều năm trước, việc nơi này có Phệ Hồn Nha xâm nhập, bị nhốt bên trong cũng không phải chuyện quá kỳ lạ.
Trước đó còn có Ly Thương cùng đi, bây giờ Ly Thương lại trốn trong biển thần của hắn không ra, Lục Diệp không khỏi cảm thấy lẻ loi.
Đi thêm một lát, trong phạm vi ánh sáng của bó đuốc, lại xuất hiện một thi thể, Lục Diệp không thấy kinh ngạc, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn về phía thi thể kia thì không khỏi giật mình.
Bởi vì thi thể này quá nhỏ.
Trông giống như một bé gái năm sáu tuổi...
Lục Diệp đương nhiên biết đó không thể nào là một đứa trẻ, trẻ con bình thường không có lý do gì xuất hiện ở nơi như thế này.
Nhìn kỹ, Lục Diệp phát hiện đứa nhỏ này có dáng vẻ xinh xắn như tạc tượng, toàn thân mũm mĩm, trên cổ tay trắng nõn còn đeo một chiếc vòng ngọc.
Đúng lúc này, Lục Diệp chợt thấy trên người đứa bé kia xuất hiện một đám hắc vụ, lao thẳng về phía mình.
Hắc vụ kia mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc, Lục Diệp theo bản năng thôi động linh lực bảo vệ bản thân, nhưng hắc vụ kia chẳng hề quan tâm đến linh lực phòng hộ của hắn, trực tiếp chui vào trong cơ thể hắn rồi biến mất.
Ngay sau đó, bên trong thần hải liền vang lên tiếng kêu hoảng sợ của Ly Thương: "Lý Thái Bạch, lại có Phệ Hồn Nha!"
Lục Diệp vội vàng hiển lộ thần hồn linh thể, quả nhiên thấy trong thần hải của mình xuất hiện thêm một đám hắc vụ ngưng tụ từ Phệ Hồn Nha, không nói hai lời, lập tức thôi động uy năng của Thiên Phú Thụ, tiêu diệt sạch sẽ đám sâu bọ nhỏ bé này.
Ly Thương vẻ mặt còn vương sợ hãi: "Tại sao lại có Phệ Hồn Nha?"
Nàng tưởng rằng trốn ở đây là an toàn, nào ngờ lại bị một phen kinh sợ, mặt mày tái mét.
"Ta đại khái đã tìm ra nguồn gốc." Lục Diệp nói một tiếng, tâm thần trở về, nhìn về phía thân thể nhỏ bé mũm mĩm trước mặt, nếu không lầm thì nguồn gốc của Phệ Hồn Nha chính là ở đây.
Chắc là tiểu nha đầu này gặp phải sự tập kích của Phệ Hồn Nha, chạy nhầm vào Vụ Long, bị vây ở chỗ này, tiểu nha đầu tuy đã chết, nhưng Phệ Hồn Nha vẫn còn sống.
Vậy nên mới có Phệ Hồn Nha xuất hiện ở đây, quả nhiên là từ bên ngoài đến.
Lục Diệp nhìn thi thể của tiểu nha đầu, khẽ thở dài, dù thân phận thật sự của tiểu nha đầu này là gì, nhưng nhìn bề ngoài cũng chỉ là một đứa trẻ, chết ở nơi như thế này thật đáng thương.
Hắn đưa tay nắm lấy cánh tay của đối phương, định đưa nàng đi cùng với mấy thi thể đã gặp trước đó, quay về sẽ tìm nơi chôn cất.
Nhưng vừa chạm tay vào, Lục Diệp đã cảm thấy có gì đó không đúng, bóp nhẹ, phát hiện cánh tay trắng nõn như củ sen kia vẫn còn đàn hồi, tuy lạnh lẽo, nhưng không phải là cảm giác của một thi thể. Hắn sững người, cẩn thận cảm nhận, ngay sau đó lộ vẻ kinh hãi.
Tiểu nha đầu này... Vậy mà vẫn còn sống! Chỉ là sinh cơ của nàng đã yếu ớt đến cực điểm, giống như ngọn nến lay lắt trong gió mưa, có thể tắt bất cứ lúc nào.
Lục Diệp không khỏi do dự...
Nếu đối phương là thi thể thì dĩ nhiên không có gì phải nói, chỉ cần thu nhặt tìm nơi mai táng là được, nhưng đối phương vẫn còn một chút sinh cơ.
Bỏ mặc không quan tâm, Lục Diệp lại thấy áy náy, nhưng nếu muốn cứu, hắn lại không biết nàng là ai, lỡ cứu được một kẻ xấu, lại còn có thực lực rất mạnh, vậy thì lợi bất cập hại.
Một lát sau, Lục Diệp cắn răng, cứ bỏ mặc như vậy thật sự không thể vượt qua được rào cản trong lòng, nếu đã như vậy, cũng chỉ có thể thử cứu, còn sống hay không lại tính sau.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù nàng thật sự là kẻ gian tà, bản thân mình dù sao cũng có ơn cứu mạng với nàng, chỉ cần còn chút lương tâm cũng sẽ không giết mình.
Nghĩ vậy, Lục Diệp vội lấy ra một viên linh đan, nhét vào miệng tiểu nha đầu, lại thôi động linh lực giúp nàng nuốt xuống luyện hóa.
Một viên lại một viên linh đan được nuốt vào, Lục Diệp cảm nhận rõ ràng sinh cơ của đối phương đang dần dần trở nên mạnh mẽ, nhiệt độ cơ thể cũng không còn lạnh như băng như trước.
Nhưng đối phương vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, xem ra là do bị thương quá lâu, chức năng cơ thể khó khôi phục.
Điều khiến Lục Diệp chú ý hơn là, trong lúc hắn đang làm những việc này, trên người tiểu nha đầu thỉnh thoảng lại xuất hiện một đám hắc vụ Phệ Hồn Nha, chui vào thần hải của hắn, đều bị hắn dùng uy năng của Thiên Phú Thụ thiêu hủy.
Qua một hồi lâu, dưới sự quan sát của Lục Diệp, cơ thể của tiểu cô nương này cơ bản đã không còn gì đáng ngại, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Kết hợp những Phệ Hồn Nha kia, Lục Diệp trong lòng có suy đoán, lực lượng thần hồn phun trào, xâm nhập nàng thần hải.
Như đối phương là trạng thái bình thường, Lục Diệp tự nhiên không có cách nào tùy ý làm đến loại chuyện này, có thể tiểu cô nương này không biết hôn mê bao lâu, lại bị Phệ Hồn Nha tra tấn, thần hồn phòng hộ sớm đã vỡ nát, Lục Diệp xâm nhập vào liền không có chút khó khăn nào.
Mở rộng tầm mắt nhìn, Lục Diệp trong lòng giật mình, đây làm sao là thần hải, đây căn bản là một cái ổ trùng!
Toàn bộ thần hải đều đã khô cạn, không có nửa điểm lực lượng thần hồn còn lại, đập vào mắt toàn là lít nha lít nhít Phệ Hồn Nha, tối tăm mịt mùng một mảng!
Trước đây tập kích quấy rối Lục Diệp, hiển nhiên đều là từ nơi này bay ra.
Cảm nhận được khí tức thần hồn linh thể của Lục Diệp, những Phệ Hồn Nha kia lập tức chen chúc về phía này, nhào lên người hắn trong nháy mắt liền bao phủ hắn cực kỳ chặt chẽ.
Ngọn lửa kỳ diệu bỗng nhiên bốc cháy, quét sạch bốn phương, từng mảng lớn Phệ Hồn Nha hóa thành hư vô, ngọn lửa tiếp tục lan rộng ra xung quanh, càng nhiều Phệ Hồn Nha bị tiêu diệt.
Qua một lúc, Lục Diệp thu lại uy năng Thiên Phú Thụ, trong tầm mắt đã không thấy bóng dáng Phệ Hồn Nha.
Chỉ có ở trung tâm thần hải khô cạn kia, có một cái kén trắng đứng sừng sững.
Lục Diệp bay lên, cẩn thận xem xét, phát hiện từ kén trắng bên trong truyền đến một tia khí tức lực lượng thần hồn, xuyên qua lớp kén trắng mờ ảo, mơ hồ có thể thấy một bóng người nhỏ nhắn co ro bên trong.
Không sai, kén trắng này bên trong hẳn là thần hồn linh thể của tiểu cô nương.
Kén trắng này cũng không biết là Hồn khí hay là thần hồn bí thuật, bất kể là loại nào, có thể kiên trì dưới sự bao vây của vô số Phệ Hồn Nha, hiển nhiên đều không thể xem thường.
Nhẹ nhàng gõ gõ kén trắng, bóng người bên trong không có bất kỳ phản ứng nào, Lục Diệp bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời rời khỏi.
Trong đầu vang lên giọng nói của Ly Thương: "Lý Thái Bạch, tình huống hiện tại thế nào?"
Lục Diệp nói đơn giản những gì mình gặp phải trước đó, Ly Thương lúc này mới đi ra từ thần hải của hắn, kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn dường như đang ngủ say trước mặt, vẻ mặt ngạc nhiên: "Biết nàng tu vi gì không?"
Lục Diệp lắc đầu: "Không rõ."
Đối phương thân thể nhìn cũng không cường đại, dường như ngay cả Tinh Túc cũng chưa đạt tới, nhưng có thể sống sót trong tinh không, sao có thể không phải Tinh Túc? Thần hải của nàng khô cạn, cũng không thể suy đoán tu vi của nàng từ tình huống thần hải.
"Vậy bây giờ làm sao?" Ly Thương hỏi.
Lục Diệp cũng rất muốn biết bây giờ làm sao, vốn tưởng chỉ là nhặt xác, kết quả phát hiện là một người sống sờ sờ, lại còn không biết tu vi và tâm tính của người ta thế nào, thật đau đầu.
Hiện giờ sinh lực thân thể nàng đang dần dần khôi phục, Phệ Hồn Nha trong thần hải cũng đã giải quyết hết, tính mạng chắc chắn không có vấn đề.
Chỉ là thần hồn của nàng bị thương nặng, cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
Do dự một lúc lâu, Lục Diệp mới nói: "Mang theo cùng đi."
Cứu thì cứu cho trót, tổng không thể bỏ mặc không quan tâm, cứ coi như cứu người cứu đến cùng, biết đâu còn có thể kết thiện duyên.
Ly Thương gật đầu bước lên, bế bóng dáng nhỏ nhắn kia lên, Lục Diệp giơ bó đuốc tiếp tục đi về phía trước, Ly Thương theo sát phía sau.
Tiếp tục đi về phía trước mấy ngày, màn sương phía trước bỗng nhiên biến mất, ánh sao vô biên đập vào mắt.
Lục Diệp vui mừng.
Cuối cùng cũng ra rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận