Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 2687: Vào nói

Trong thế giới Lý, nếu nói tộc nào mà đám quỷ tu ghét nhất, thì chắc chắn không nghi ngờ gì chính là tộc Phượng! Bởi vì đạo không gian của tộc Phượng đơn giản chính là khắc tinh lớn nhất của đạo ẩn nấp của quỷ tu, tộc Phượng luôn có thể dễ dàng tìm ra hành tung của bọn chúng. May mà số lượng Phượng tộc thuần huyết không nhiều, những tộc có liên quan huyết thống với Phượng tộc cũng rất ít, cho nên chỉ cần không quá đen đủi, cơ bản đều sẽ không đụng phải. Quỷ tu không ngờ rằng hôm nay mình lại xui xẻo đến thế, gặp được một tộc Phượng ở đây, lúc nhận ra được điều này, hắn liền biết có chuyện chẳng lành. Hơn nữa, từ thủ đoạn đối phương thi triển ra mà xem, thì cái người tộc Phượng này rất có thực lực về đạo không gian. Hắn cuồng thúc đạo lực của bản thân, không chút giữ lại, chấn động tứ phương, muốn phá giải cái không gian vặn vẹo kia. Có hiệu quả! Chỉ hai hơi sau, không gian dị thường kia liền bị đánh phá, nhưng hắn lại đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích, bởi vì có một vòng ý lạnh ập đến ở cổ, hắn đã bị người ta cầm dao gí vào! Cảm giác sắc bén trên lưỡi dao, khiến hắn có ảo giác như thể có thể bị chém đầu bất cứ lúc nào. Không cần nhìn, quỷ tu cũng biết tình huống phía sau lưng mình như thế nào. Sau đó một giọng nói truyền vào tai: "Từ tầng 51 lui xuống sao?" Đôi mắt nhỏ của quỷ tu đảo tròn một chút, hắn tuy không biết đối phương vì sao lại hỏi vậy, nhưng bản năng mách bảo rằng, lúc này tốt nhất nên trả lời là! "Không sai!" Quỷ tu trầm giọng đáp. "Ngươi thề đi!" Quỷ tu lập tức giật khóe mắt, đang nghĩ cách hàm hồ cho qua chuyện này thì, cổ đột nhiên tê rần, tầm nhìn đảo điên! Khi suy nghĩ cuối cùng còn sót lại trong đời hiện lên, gã này ra tay cũng quá dứt khoát, đúng là không có đạo đức võ thuật gì, ít nhất cũng cho hắn một cơ hội nói chứ. Sau khi thi thể không đầu của quỷ tu ngã xuống, Lục Diệp thu đao vào vỏ. Nếu quỷ tu do dự, vậy chứng tỏ hắn không phải từ tầng 51 lui xuống, Lục Diệp đương nhiên sẽ không nương tay. Dù sao còn có những mục tiêu khác để tìm kiếm, không nhất thiết phải là quỷ tu này. Lùi một bước mà nói, coi như không tìm được người dẫn đường, tự hắn cũng có thể tìm được đường vào tầng cao hơn. Thu dọn chiến lợi phẩm xong, khi Lục Diệp bước lên phía trước đi được một đoạn, mới đột nhiên kịp phản ứng, quỷ tu này rất có thể không phải từ tầng 51 lui xuống, vậy có một khả năng, hắn từ tầng 52 hoặc tầng cao hơn lui xuống sao? Nếu đúng là vậy, việc hắn vừa rồi chần chờ cũng là bình thường. Vấn đề của mình có vấn đề! Lục Diệp không khỏi gãi đầu, xem ra lần sau gặp lại người khác, phải đổi cách hỏi. Cơ hội rất nhanh tới. Khi Lục Diệp đi ngang qua một vị trí, đột nhiên ngửi thấy một chút mùi máu tanh. Trường hợp này, hoặc là có đại chiến mới xảy ra còn lưu lại, hoặc là có tu sĩ bị thương trốn trong bóng tối. Đối phương rất có thể bị thương rất nặng, nếu không không thể áp chế được khí huyết tràn ra. Theo dấu vết mùi máu tanh lần mò theo đường, một hồi. Không lâu sau, Lục Diệp cảm thấy bất ngờ khi đứng trước một cái hố, nhìn vào trong thấy một bóng dáng trắng như tuyết đang ngồi xếp bằng. Đó là một nữ tử, mặc một bộ quần dài trắng, tư thái lồi lõm xinh đẹp, một mái tóc rối tung ở sau lưng, buộc lại ở ngang hông. Bộ quần áo ôm sát người, khiến cho vòng eo của nàng nhìn rất nhỏ, phảng phất như một tay có thể ôm trọn, nhưng những đường cong ở phía dưới lại vô cùng khoa trương, tạo cho người ta cảm giác xung đột thị giác lớn. Không phải Lục Diệp muốn nhìn người ta, chủ yếu là người ta cứ như vậy quay lưng lại với hắn. Mùi máu tanh, chính là từ trên người nữ tử này truyền ra. Ở trong Thời Quang Chi Tháp, tại một nơi như thế này, xuất hiện một nữ tử như vậy, trông thế nào cũng thấy có chút không bình thường, tu sĩ bình thường dù có chiếm cứ cái hố tu luyện như vậy, cũng sẽ bố trí trận pháp để che giấu, tránh bị người khác quấy rầy. Nàng thì cứ thế không làm gì cả. Hơn nữa Lục Diệp có thể cảm giác được, nữ tử này đích thực bị thương, khí tức có chút phù phiếm, cái này không giả được. "Xin hỏi đạo hữu có phải từ tầng cao hơn lui xuống không?" Lục Diệp lên tiếng hỏi. "Đúng vậy, ngươi có chuyện gì à?" Nữ tử vẫn cứ quay lưng về phía Lục Diệp, giọng nói mệt mỏi phát ra, giống như ẩn chứa một sức mạnh kỳ lạ. Không chỉ vậy, ngay cả trong hư không cũng bắt đầu tràn ngập một mùi hương kỳ lạ, khiến cho huyết mạch sôi sục, bóng lưng của nữ tử vốn đã cực kỳ mỹ diệu, khiến người ta nhìn mà lưu luyến, giờ phút này, loại mỹ diệu này dường như bị khuếch đại vô hạn. "Ta muốn xin đạo hữu dẫn ta đến tầng cao hơn." Lục Diệp nói rõ. Không phải là vì người ta là nữ tử nên hắn mới khách khí như vậy, trước đó chém giết Hợp Đạo trong đó cũng có nữ tu, nhưng tất cả Hợp Đạo trước đó mà hắn giết, đều là chủ động ra tay với hắn, kể cả quỷ tu vừa rồi, cũng đã bộc lộ ác ý. Nữ tử này không có xuất thủ, vậy thì có thể nói chuyện. "Ngươi muốn đi tầng cao hơn?" Nữ tử hỏi, giọng vẫn mệt mỏi như vậy, "Không có vấn đề, vào trong nói đi." "Tốt!" Lục Diệp gật đầu, vừa đáp, vừa nhìn xuống phía dưới Thiên Phú Thụ, thấy mấy sợi khói phiêu diêu bốc lên. Một trận va chạm đạo lực kịch liệt, rầm rầm rầm vài tiếng vang lên, sau đó tất cả trở lại bình tĩnh. Mười hơi sau, Lục Diệp ngồi ngay ngắn, nữ tử ngồi ở đối diện hắn cách vài thước. Thực ra Lục Diệp trước đó nghĩ rằng khuôn mặt của nữ tử này rất xấu, cho nên mới quay lưng lại để gặp người, nhưng giờ phút này nhìn lại, mới biết mình nghĩ sai, nữ tử này không những không xấu, ngược lại xinh đẹp, mà lại là kiểu vẻ đẹp yếu đuối lại mỹ lệ, đối với bất cứ nam tử nào cũng có sức hút lớn. Đến cả Lục Diệp nhìn nhiều mấy lần, cũng không khỏi cảm thấy tim đập thình thịch. Chỉ có điều giờ phút này bên khóe miệng của nàng vẫn còn dấu vết máu tươi lưu lại, rõ ràng là đã bị thua thiệt trong lúc giao tranh với Lục Diệp vừa rồi. Điều này càng khiến cho khí tức của nàng thêm phần phù phiếm. Lục Diệp cũng rốt cuộc hiểu vì sao nữ tử này dám trắng trợn ngồi ở đây, thậm chí còn không bố trí trận pháp để che đậy. Bởi vì dù có bị thương, thực lực của nàng cũng rất mạnh! Tuyệt đối không phải mấy tên Hợp Đạo tầng 51 có thể chống lại được. Đây mới là vốn liếng để nàng đặt chân ở nơi đây. Chỉ tiếc là đụng phải Lục Diệp càng mạnh hơn, nếu như không phải hắn đã quyết định tìm một người có thể dẫn đường, có lẽ đã thành vong hồn dưới đao rồi. "Xưng hô như thế nào?" Lục Diệp nhìn nàng. Nữ tử cắn môi đỏ, một bộ u oán lại ấm ức nhìn Lục Diệp, trong ánh mắt tràn ngập sự oán hận và nước mắt, phảng phất như bản thân bị Lục Diệp trêu đùa một trận rồi trở mặt vô tình. "Tiểu Bát..." Nữ tử bất đắc dĩ trả lời. Nàng nghĩ thế nào cũng không ra, tại cái tầng tháp như thế này lại có thể đụng phải một tên vô sỉ như vậy. Nàng là bởi vì bị thương, lại còn bị người đuổi giết, cho nên mới phải một đường lùi về, chạy trốn tới đây. Có điều, cái tên trước mặt này rõ ràng là hoàn hảo không chút tổn hại, hơn nữa còn mạnh như vậy, lại còn có mặt chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này mà xưng đại vương! Hắn có ý tứ gì chứ? Chuyện này giống như một người lớn chạy vào đám trẻ con mà chơi đùa vậy, thật là không thể chấp nhận được. "Tiểu Bát..." Lục Diệp suy nghĩ một chút, "Yêu Hồ tám đuôi?" Nữ tử là Yêu tộc, hắn đã xác định, bởi vì lúc giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, cái người tự xưng Tiểu Bát này đã để lộ một chút nội tình. Trong nháy mắt đó, có tám cái đuôi lông trắng như tuyết ở sau lưng nàng xòe ra. Thêm vào đó là cái kiểu mị hoặc vô ảnh vô hình mà nữ tử này đã thi triển, cùng với cái vẻ ta đây bị người thương xót này, Lục Diệp nghĩ mãi cũng không ra trừ Hồ Yêu bộ tộc ra thì nàng còn có thể là chủng tộc gì. Cái tên này khiến hắn nhớ tới Tiểu Cửu ở Cửu Châu, cũng không biết tình hình bên đó thế nào khi mình rời đi tinh không đã lâu như vậy. Chắc hẳn là vô sự, trước khi đi hắn đã làm tốt mọi sự an bài, tinh không chỉ cần không gặp phải biến cố gì quá lớn, đều có thể ứng phó được, các tu sĩ có thể không ngừng trưởng thành mạnh lên, dần dần ngăn cản sự xâm lấn của Tinh Uyên ngày càng nghiêm trọng. Huống hồ bên đó còn có một tòa tráng lệ làm hậu thuẫn cho toàn bộ tinh không. "Nhân tộc Lục Diệp." Lục Diệp ôm quyền thi lễ. "Ngươi muốn như thế nào?" Tiểu Bát cảnh giác nhìn Lục Diệp, chỉ là trời sinh mị hoặc, khiến cho cái vẻ cảnh giác của nàng trông cũng rất có mị lực. Nàng thực sự không ngờ mình lại bị thiệt thòi ở nơi này, bây giờ người ta là dao còn mình là cá, lại thêm đối phương lại là nam tử, không tránh được nàng cũng có chút căng thẳng. Tuy rằng Lục Diệp không biểu hiện gì nhiều, nhưng ai mà biết người ta nghĩ gì trong lòng, vạn nhất là người giả bộ đạo mạo, bỗng dưng thú tính đại phát thì sao? "Ta muốn như thế nào, phụ thuộc vào việc ngươi trả lời." "Trả lời, trả lời gì?" Tiểu Bát nhíu mày, có chút nghi hoặc. "Ngươi từ tầng nào lui xuống?" Tuyệt đối không thể nào là từ tầng trên. Tiểu Bát cau mày. Lục Diệp đưa tay nắm lấy chuôi đao Bàn Sơn: "Ngươi nghĩ kỹ rồi trả lời!" Tiểu Bát giật khóe mắt, cắn răng một cái: "Tầng 72!" Ban đầu nàng vào Thời Quang Chi Tháp thì xuất hiện ở tầng 70, sau đó đi lên trên hai tầng, kết quả lại gặp phải mấy tên thù địch, bị đuổi giết suốt dọc đường, không còn cách nào khác đành phải chạy trốn xuống dưới. Lục Diệp thì lại hai mắt sáng lên. Đây đúng là một bất ngờ thú vị.
Hắn vốn định mỗi khi đến một tầng, liền đi tìm một chút những người từ tầng trên lui ra tới là Hợp Đạo, sau đó để người ta hỗ trợ dẫn đường, cũng tiết kiệm mình phải mò mẫm, lãng phí thời gian. Ai ngờ gặp phải cái Tiểu Bát này lại là từ tầng 72 lui ra tới. Lần này xem như một bước đúng chỗ rồi! Lục Diệp thần sắc lập tức hòa ái: "Tiểu Bát đạo hữu, ta muốn xin ngươi giúp một chuyện." Tiểu Bát con mắt nhìn chằm chằm tay phải đang cầm đao của Lục Diệp, trong lòng tràn đầy đắng chát: "Ta có thể giúp ngươi cái gì? Hãy nói đi." Nếu là quá phận mà nói, nàng không bằng chết! "Mang ta đi tầng 72, ngươi từ bên kia một đường lui ra đến, hẳn là nhớ đường về." Tiểu Bát nghe vậy, một mặt không hiểu nhìn Lục Diệp. Một hồi lâu, nàng mới mở miệng: "Ngươi từ tầng nào lui ra tới?" Theo ý nghĩ của nàng, Lục Diệp xem chừng cũng là từ hơn 70 tầng lui ra tới, nếu vậy, trực tiếp đi đường cũ trở về là được, vì sao còn muốn mình hỗ trợ dẫn đường? "Ngươi chỉ cần nói có đồng ý hay không đi." Lục Diệp có chút không kiên nhẫn vuốt ve chuôi đao. Cái hồ yêu này, nói hơi nhiều. "Chỉ có việc này?" "Chính là việc này!" Tiểu Bát vẫn thật không dám tin tưởng, nhưng bây giờ rõ ràng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể mở miệng: "Vậy ta có lợi gì?" "Mạng sống có tính là lợi không?" Lục Diệp mặt không đổi nhìn chằm chằm nàng. Tiểu Bát lập tức bại trận, bỏ qua một bên đầu: "Tính!" Trong lời nói kia sự uy hiếp mạnh mẽ, nàng sao không cảm nhận được? Rốt cuộc xác định, Nhân tộc này đối với nàng không có ý đồ gì khác, mình nếu không phối hợp, thanh trường đao đen kịt kia chỉ sợ thực sự sẽ lần nữa chém tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận